Trần Lâm vừa nói xong, ta liếc nhìn Thẩm Hạc Cảnh, sắc mặt hắn vẫn như thường, cứ như thể đã biết rõ sự thật từ lâu.
Có phải có chuyện gì đó ta không biết hay không? Chậc, đầu óc ta rối bời sắp nổ tung rồi.
Không nghĩ nữa. Ta trực tiếp hỏi: “Ngươi có chuyện giấu ta phải không?”
Thẩm Hạc Cảnh nghe vậy trầm mặc một lúc nói: “Sau này có cơ hội sẽ nói hết cho ngươi.”
“Đợi xong chuyện, ngươi phải giải thích tường tận cho ta nghe.” Ta vừa dứt lời, Thẩm Hạc Cảnh liền gật đầu.
Thẩm Dĩ Thanh vừa nãy còn ngã dưới đất thoi thóp đột nhiên nôn ra một búng m.á.u tươi, trừng mắt nhìn ta nói: “Năm đó ta không biết đó là cha mẹ ngươi, nếu cho ta một cơ hội nữa, ta thề sẽ không...”
Chậc, vốn dĩ đã phiền rồi, hắn còn đến góp vui nữa.
Ta không thèm để ý đến hắn, hạ giọng hỏi Thẩm Hạc Cảnh: “Hồ Cao đâu?”
Hồ Cao chính là tên hộ vệ đã một chưởng đánh ngất ta trước đó.
Biết Hồ Cao ở bên cạnh hắn, ta yên tâm rút kiếm xông về phía Trần Lâm.
Thẩm Hạc Cảnh nhìn Thẩm Dĩ Thanh hỏi: “Phụ hoàng thế nào rồi?”
Thẩm Dĩ Thanh nghe vậy cúi đầu nói: “Mất rồi...”
Phía trên chúng ta bắt đầu đánh nhau, phía dưới cũng không rảnh rỗi. Một đám người không biết từ đâu xông ra vây chặt Thẩm Hạc Cảnh.
Nhìn thấy sắp xảy ra chuyện, Hồ Cao không biết từ đâu xông ra, lấy một địch mười mà đánh.
Thấy vậy ta thu lại tâm tư, chuyên tâm đối phó với kẻ địch trước mắt.
“Thanh kiếm này chẳng phải là vật truyền đời của Tiên Hoàng hậu sao? Xem ra Vương gia thực sự coi trọng ngươi đấy, vật này cũng cam lòng tặng ngươi.” Trần Lâm né người tránh đòn mà vẫn không quên bình luận.
“Sao, ngươi ghen tị à? Ghen tị cũng không có đâu.”
Trần Lâm bị ta chẹn họng, đành im lặng.
Ta phải đánh nhanh thắng nhanh. Phía Thẩm Hạc Cảnh, cho dù Hồ Cao võ công có cao cường đến đâu, đối mặt với nhiều người như vậy e rằng cũng khó chiếm ưu thế.
Ta lo lắng nhìn về phía Thẩm Hạc Cảnh, phát hiện Thẩm Hạc Cảnh đã rút kiếm. Ta lần đầu tiên thấy Thẩm Hạc Cảnh g.i.ế.c người, khác hẳn với cảm giác ốm yếu trước đây.
Trong lúc vạt áo bay lượn, hắn vừa ra tay đã c.ắ.t c.ổ kẻ địch. Thẩm Hạc Cảnh quyết đoán, sát phạt như vậy, thật sống động.
Khoan đã, chiêu thức này sao lại giống của ta đến thế?
“Này này này, nhìn đi đâu đấy, có thể tôn trọng ta một chút không?” Trần Lâm bất mãn oán trách.
Chậc, phiền phức.
Trần Lâm này thật sự khó lường. Hắn dường như nhìn ra ta muốn kết thúc nhanh, cố tình ở đây câu giờ với ta.
Thôi, đánh mệt rồi. Ta từ trong lòng móc ra một nắm thuốc mê ném thẳng vào mặt hắn.
Trần Lâm mặt mày kinh hãi, dường như không ngờ ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Nhìn thấy hắn ngã xuống, ta phủi phủi phần bột còn lại trên tay. Đừng nói, thứ này thực sự có tác dụng. Tiện tay ta trói hắn lại, đỡ cho hắn tỉnh lại lại nhảy nhót lung tung.
Ta quay về bên cạnh Thẩm Hạc Cảnh, thấy hắn không bị thương, ta âm thầm thở phào một hơi.
Mấy người chúng ta ba chân bốn cẳng quét sạch những tên lính nhỏ cuối cùng.
Lo dọn dẹp lính nhỏ quá, hoàn toàn quên béng mất Thẩm Dĩ Thanh vẫn nằm dưới đất.
Cho đến khi hắn xông về phía Thẩm Hạc Cảnh, điên cuồng nói: “Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Ta kéo mạnh Thẩm Hạc Cảnh qua, một kiếm đ.â.m thẳng vào tim Thẩm Dĩ Thanh: “Không, chỉ một mình ngươi xuống địa ngục thôi!”
Cuộc tạo phản trong Hoàng cung này kết thúc bằng việc Thái tử tử vong, những đồng đảng còn lại kẻ thì bị tru di cửu tộc, kẻ thì bị lưu đày.
Ngay lúc ta tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, ta lại cảm thấy một trận trời đất quay cuồng. Khoảnh khắc nhắm mắt lại, điều cuối cùng ta nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng của Thẩm Hạc Cảnh.
