Ta ngã xuống, nhưng lại thấy một cảnh tượng khác lạ.
Ta nhìn hoàn cảnh xung quanh, mình dường như vẫn còn ở trong Hoàng cung, nhưng không ai nhìn thấy ta.
Ta nghe thấy tiếng thút thít từ xa truyền đến. Dò theo âm thanh, ta thấy một Thẩm Hạc Cảnh thu nhỏ, đây là Thẩm Hạc Cảnh bảy tuổi.
Ngày này, chính là ngày Tiên Hoàng hậu qua đời.
Sau đó, một người ăn mặc như hộ vệ đưa cho Thẩm Hạc Cảnh một miếng bánh ngọt, nói với hắn: “Vực dậy tinh thần!”
Sau đó, hộ vệ này vừa đồng hành cùng Thẩm Hạc Cảnh, vừa dạy võ công cho hắn.
Cảnh tượng lại thay đổi, lần này là Thẩm Hạc Cảnh mười ba tuổi. Vì ăn uống bị hạ độc, giữ được mạng sống, nhưng đôi chân lại phế đi.
Hoàng đế để bù đắp cho hắn, phong làm Trường Lạc Vương.
Trong Trường Lạc Vương phủ, một thương nhân rất giàu có đến, tặng cho Thẩm Hạc Cảnh một lọ linh dược.
Ta mơ hồ nhìn những cảnh tượng này, cho đến khi thời gian nhảy vọt đến ngày Thẩm Hạc Cảnh đào ta từ trong đất ra.
Câu nói mà ta bị đánh ngất xỉu nên không thể nghe thấy, Thẩm Hạc Cảnh lẩm bẩm: “Thì ra lần này ngươi gọi là Tạ Trường Minh.”
Câu nói này đánh thức những ký ức trước đây của ta.
Hóa ra, chúng ta đã gặp nhau từ rất sớm.
Hóa ra, chúng ta đã gặp nhau ba lần rồi.
Ta đột nhiên nhớ lại câu Thẩm Hạc Cảnh từng nói: “Ngươi tin hay không, cho dù ngươi ở trong thân thể của ai, ta đều có thể nhận ra.”
Cứ sáu năm một lần, ta sẽ xuất hiện trong thế giới của Thẩm Hạc Cảnh.
Lần gặp gỡ này, vừa đúng là lúc Thẩm Hạc Cảnh mười chín tuổi.
Trong cõi u minh, tự có thiên ý...
Lại mở mắt, nhìn trần nhà xa lạ, ta sững sờ.
“Tạ Trường Minh ngươi không sao chứ? Sao đi học buổi sáng mà lại bị hạ đường huyết ngất xỉu vậy... Ái chà, lời ta còn chưa nói hết ngươi chạy cái rắm gì!”
Ta xông ra khỏi phòng y tế, nhìn tòa nhà giảng đường quen thuộc, chỉ cảm thấy một trận đau dạ dày. Ta đau khổ ngồi thụp xuống.
Ta khó khăn lắm mới nhớ ra, ta còn chưa kịp nói với hắn ta đã nhớ ra rồi. Ta cuối cùng không kìm được mà bật khóc nức nở.
Từ đó về sau, ta không bao giờ tiến vào thế giới đó nữa.
Quyển tiểu thuyết kia cũng không tồn tại.
Tất cả, đều giống như giấc mộng vàng của ta.
Nhưng chiếc dây buộc tóc mà Thẩm Hạc Cảnh từng buộc cho ta vẫn còn nguyên vẹn nằm trong túi quần.
Ngay lúc ta tưởng rằng phải chờ thêm sáu năm nữa, điều bất ngờ đã xảy ra.
Cuối năm đó, tuyết rơi lớn. Ta vừa từ ngoài trở về, liền thấy một người đứng dưới ký túc xá, rất giống hắn.
Đèn đường kéo dài bóng hình hắn, con đường này trở thành con đường dài nhất mà ta từng đi qua. Mỗi bước đi, ta đều nghĩ: Có phải là hắn không? Lỡ như là mừng hụt thì sao?
Hắn quay đầu phát hiện ra ta, sau đó bước nhanh như gió đi về phía ta.
Nhưng lại dừng lại khi cách ta một bước chân, hắn có chút cẩn thận nói: “Chào ngươi, ta là Thẩm Hạc Cảnh.”
Hắn tưởng ta lại quên hắn rồi. Hắn không bao giờ nói ra.
Ta kéo mạnh áo hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, hôn mạnh lên môi hắn.
“Ta nhớ ra hết rồi, ta còn tưởng phải chờ thêm sáu năm nữa cơ.” Ta không chịu thua mà mắt đỏ hoe.
Thẩm Hạc Cảnh ôm ta nói: “Trong cõi u minh, tự có thiên ý. Lần này, đến lượt ta đến gặp ngươi.”
Chúng ta ôm nhau giữa trời đất tuyết rơi ngập tràn.
Trừ cái c.h.ế.t ra, không gì có thể chia lìa chúng ta.
Toàn văn hoàn
