Trong Đại Điện, Lão Hòa Thượng Tuệ Tịch giận đến giậm chân, chỉ vào Tề Thụy đang ngồi trên đệm hương bồ, kêu la quát tháo nói: “Ngươi cái tiểu tử thúi! Ngươi muốn hù c.h.ế.t lão tử à! Đột nhiên nhảy ra, giống như quỷ vậy! Nếu rượu của lão tử bị đổ, lão tử muốn ngươi đền gấp đôi!”
Tề Thụy: “………” Lão nhân mấy ngày không gặp, lại diễn sâu như vậy.
“Lão Hòa Thượng, ta tìm ngươi có chính sự, đừng náo loạn.”
Tuệ Tịch vừa nghe, cao lãnh lắc lắc ống tay áo, hừ nói: “Tiểu tử thúi, ngươi ngoại trừ Phu Lang và Hài Tử, nào còn có cái chính sự nào khác.”
Tề Thụy nói lời ngọt ngào, cuối cùng cũng là phá lệ nói một câu làm ông hài lòng: “Chuyện của Lão Hòa Thượng cũng là chính sự.”
Tuệ Tịch nhướng mày, ngồi vào bên cạnh Tề Thụy, nhẹ giọng hừ hừ: “Không học vấn không nghề nghiệp, tự ý trộm cắp thì có một bộ, nói đi, chính sự gì?”
“Lão Hòa Thượng ngươi đều tính tới rồi, hà tất làm ta lặp lại lần nữa đâu?” Tề Thụy biết rõ bản lĩnh của Lão Hòa Thượng, hắn cũng từng vô số lần may mắn, còn may Lão Hòa Thượng là Lão Tử của mình, nơi chốn tính toán tốt cho mình, bằng không mình đã sớm chơi mất mạng rồi.
“Ai,” Hòa Thượng Tuệ Tịch không ngừng lắc đầu thở dài, tựa như đang hỏi Tề Thụy lại tựa như đang lẩm bẩm, “Ngươi nói có cái gì hay để tranh hay để đoạt đâu, trăm năm sau đều là một nắm đất vàng, được đến thiên hạ lại có tác dụng gì?”
Tề Thụy nhàn nhạt nói: “Trăm năm sau, Lão Hòa Thượng như cũ khỏe mạnh, không thấy ngươi thành một nắm đất vàng.”
Lão Hòa Thượng Tuệ Tịch nghẹn lại, giơ tay gõ Tề Thụy một quyền, “Chưa thấy qua ngươi như vậy hậu bối bất hiếu, lại còn trông chờ Lão Hòa Thượng giá hạc về trời!”
Tề Thụy bị đánh quen chịu đựng, bất đắc dĩ nói: “Lão Hòa Thượng, ngươi có thể trăm tuổi mà mặt vẫn trẻ, vậy những người nắm quyền kia có thể không tham trường sinh sao? Theo ta thấy, Lão Hòa Thượng vẫn nên tìm một đầu núi ẩn cư, đừng để thế nhân biết được, bằng không, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra đại sự.”
Thất phu vô tội hoài bích có tội (Người bình thường không có lỗi, nhưng mang ngọc quý thì có lỗi), huống hồ Lão Hòa Thượng có được trường sinh chi thuật mà vô số người khát cầu.
Nếu Lão Hòa Thượng không phải Cha ruột của mình, Tề Thụy đều sẽ nhịn không được bắt người đến hỏi một chút.
Lão Hòa Thượng Tuệ Tịch giận dữ: “Ngươi cái tiểu tử thúi, nếu không phải ngươi bảo Lão Nhân qua đây để trừ tà cho bảo bối nhi tử ngươi, Lão Hòa Thượng ta một mình trên núi tiêu sái tự tại lắm! Lão Hòa Thượng lưu lại đây, còn không phải đều vì ngươi cái tiểu tử thúi! Lúc trước Lão Nhân liền cực lực phản đối ngươi cưới cái Vân Ca Nhi kia, ngươi phi không nghe! Hiện tại tai họa chọc tới cửa, liền biết tìm Lão Nhân giải quyết hậu quả! Bất hiếu! Bất hiếu tử!”
Tề Thụy thấy Cha hắn giận đến nói Lão Nhân, cũng biết hắn đây là thật sự tức giận, thế là quỳ gối trên đệm hương bồ, lặng lẽ nhìn Tuệ Tịch, nói năng có khí phách:
“Cha, ta yêu Vân Ca Nhi, cưới hắn ta không hối hận. Đến nỗi những tai họa theo sát mà đến kia, Nhi Tử không cầu Cha ra tay tương trợ, nhưng Trừng Nhi còn thỉnh Cha tốn nhiều chút tâm tư, rốt cuộc Trừng Nhi cũng là Cháu Trai ruột của Cha, Vân Ca Nhi thể chất đặc thù, cả đời chỉ có thể có một đứa trẻ, nếu Trừng Nhi hủy hoại,người làm cha đây cũng liền tuyệt hậu.”
Tuệ Tịch: “…………”
“Ngươi mới tuyệt hậu!”
Tuệ Tịch đạp chân Tề Thụy, một cước thế mà lại đạp ngã Tề Thụy trên mặt đất, không thể động đậy.
Tuệ Tịch nhìn tiểu tử thúi đang nằm trên mặt đất, giận dữ: “Lão Nhân cả đời này sống đủ lâu rồi, tự nhiên hy vọng nhìn thấy hậu bối của mình sống tốt. Ngươi không cho Lão Nhân ra tay, Lão Nhân càng không làm theo ý ngươi!”
Tuệ Tịch thấy Tề Thụy cười cười về phía mình, căng khuôn mặt, hư hư nói: “Hừ! Tiểu tử thúi ngươi cười cái gì mà cười! Chẳng qua là cái Vu Tộc thôi! Lão Nhân cũng không tin Lão Nhân chơi không lại bọn chúng!”
Tề Thụy giờ phút này thuận theo, nói: “Lão Hòa Thượng tự nhiên thiên hạ vô địch, Vu Tộc hèn mọn nhất giai, không đáng sợ hãi.”
Tuệ Tịch trừng mắt nhìn Tề Thụy, “Được, trở về liền hướng Hoàng Đế xin nghỉ, nói ngươi thân thể không khỏe, không chịu nổi xe ngựa mệt nhọc. Chuyện Li Cương quá phức tạp, ngươi cũng đừng nhúng tay vào vũng nước đục này.”
Tề Thụy chột dạ nói: “Cha, chậm rồi. Ta đã cùng Thái Tử Phu Lang Li Cương nói xong, Ca Nhi kia hiện nay liền ở Quốc Sư Phủ.”
Hòa Thượng Tuệ Tịch: “……………”
Con trai quả nhiên đều là quỷ đòi nợ, lời người xưa nói không sai!
Tuệ Tịch nhẫn nhịn, nhẫn rồi lại nhẫn, thật sự không nhịn nổi, nhấc chân hướng về phía m.ô.n.g Tề Thụy toàn lực một đá.
Tề Thụy kêu lên một tiếng, thầm nghĩ Trừng Nhi quả nhiên là yêu hắn, so với lực đá của Lão Nhân, cú đá của Trừng Nhi giống như là đang gãi ngứa cho hắn vậy.
Tuy rằng m.ô.n.g hắn chưa bao giờ ngứa qua.
Tuệ Tịch đạp chân Tề Thụy, giải tỏa cơn giận, tuy chấp nhận sự thật, nhưng vẫn có chút nghẹn khuất, buồn bã nói: “Ta sắp bị ngươi cái tiểu tử thúi này làm tức c.h.ế.t rồi.”
Tề Thụy chặn lại nói: “Cha sẽ sống lâu trăm tuổi, vạn thọ vô cương!”
Tuệ Tịch hít một hơi thật sâu, niệm lên Thanh Tâm Chú đã mười mấy năm không niệm qua. Một lần qua đi, cảm giác linh đài một mảnh thanh minh, cả người thoải mái.
“Cha, sau khi ta cập quan ngươi không phải không niệm Thanh Tâm Chú sao?” Tề Thụy giờ mỗi khi làm Lão Hòa Thượng tức c.h.ế.t đi được, Lão Hòa Thượng đều sẽ niệm mấy lần Thanh Tâm Chú, bất quá từ khi mình cập quan sau, Lão Hòa Thượng liền lại không niệm qua.
Tuệ Tịch chắp tay trước ngực, bình đạm nói: “Cha ngươi đã bị ngươi làm tức c.h.ế.t rồi, ta hiện tại là Hòa Thượng Tuệ Tịch, A Di Đà Phật.”
Tề Thụy: “…………” Diễn lại sâu, Hòa Thượng cảm xúc bình phục còn rất nhanh.
“Năm sau, Hoàng Đế sẽ phái binh bắc thượng, tấn công Li Cương,” Tuệ Tịch khó hiểu nói, “Triệu Nam ngày đó rốt cuộc đã nói gì với các ngươi, cho các ngươi thế mà lại nguyện mạo hiểm, khuyên Hoàng Đế tấn công Li Cương.”
Tuệ Tịch khi tính ra quẻ này còn tưởng rằng mình tính sai rồi, lại tính mấy lần, kết quả vẫn như nhau.
Hoàng Triều và Li Cương khó khăn lắm mới thái bình được mấy năm, chiến hỏa nổi lên, tai họa vẫn là bá tánh hai bên.
Tề Thụy hồi tưởng lại mấy ngày trước. Ngày đó Trừng Nhi đề nghị muốn đi một chỗ rừng trúc ở Kinh Giao du ngoạn.
Mình vốn không muốn, nhưng Vân Ca Nhi nhất quán sủng Trừng Nhi lên trời, không nói hai lời chuẩn bị xe ngựa, liền muốn mang theo Trừng Nhi đi Kinh Giao.
Tề Thụy tất nhiên là không đồng ý, thân phận Vân Ca Nhi đặc thù, không nên ra ngoài. Vô pháp , chỉ phải mang theo Trừng Nhi đi Kinh Giao tìm phiến rừng trúc kia.
Quốc Sư Phủ ở trung tâm địa vực trong Kinh Thành, suốt hao phí cả một buổi sáng, cuối cùng cũng đến được Kinh Giao.
Xe ngựa dừng lại, Trừng Nhi liền lao vào rừng trúc kia. Tề Thụy vốn định tìm kiếm, không ngờ một mũi tên bay khó khăn lắm cọ qua bên tai, hoàn toàn cắm vào trong đất.
Tề Thụy gỡ tờ giấy trên mũi tên xuống, trên tờ giấy đoan đoan chính chính viết bốn chữ làm Tề Thụy kinh nghi.
Tuệ Tịch nghe thế, nghi ngờ nói: “Trường Sinh Chi Thuật?”
Tề Thụy gật đầu, nói: “Đúng vậy, đó là bốn chữ Trường Sinh Chi Thuật. Trong Thiên Hạ, người thông thạo Trường Sinh Chi Thuật chỉ có Lão Hòa Thượng, ta một lòng muốn thăm dò hư thật của người này, liền làm tôi tớ đi theo chăm sóc Trừng Nhi, đi đến nơi viết trên giấy gặp mặt.”
Làm tôi tớ chăm sóc Trừng Nhi hắn tất nhiên là không yên tâm, nhưng Quốc Sư Phủ bồi dưỡng một đám Ám Vệ thực lực không tầm thường.
Bên cạnh Trừng Nhi có Ám Vệ bảo hộ, hắn mới yên tâm rời đi. Không ngờ người kia thế mà lại làm hai tay tính toán, vừa đ.ấ.m vừa xoa, lấy Trường Sinh Chi Thuật làm mồi nhử, lại lấy tính mạng Trừng Nhi uy h.i.ế.p hắn, làm hắn khuyên bảo Hoàng Đế xuất binh chinh phạt Li Cương.
Tề Thụy nhất thời sơ sẩy, bị người chui chỗ trống cướp đi Trừng Nhi, nhưng hắn cũng không phải người ngốc, rất nhanh liền đoán được thân phận người này.
Kỳ thật cũng rất dễ đoán, rốt cuộc người hận thấu xương Li Cương cũng chỉ có một người, Thái Tử Phu Lang Li Cương, Triệu Nam.
Thái Tử Li Cương Tức Lâm Tiên tuy mất nhiều năm, nhưng nguyên nhân c.h.ế.t lại khó bề phân biệt, đến nay không rõ.
Có tin đồn nói Hoàng Đế Hoàng Triều yêu mà không được, cuối cùng đau lòng hạ sát thủ, lại có tin đồn nói Tức Lâm Tiên là tự sát.
Tề Thụy nghe được nhiều nhất, cũng là loại cách nói được lưu truyền rộng rãi nhất đó là Tức Lâm Tiên bị người Li Cương hỏa tế thiên thần , phù hộ Li Cương mưa thuận gió hòa.
Oán hận của Triệu Nam đối với Li Cương khiến Tề Thụy tin theo cách nói c.h.ế.t vì hỏa tế.
Tuệ Tịch hỏi: “Cho nên ngươi liền đồng ý?” Hỏi tự nhiên là Tề Thụy đáp ứng Triệu Nam khuyên Hoàng Đế xuất binh Li Cương sự.
“Nếu chỉ là như vậy ta cũng sẽ không đồng ý, rốt cuộc ta nếu muốn Trường Sinh Chi Thuật, trực tiếp xin Lão Hòa Thượng ngươi không phải được sao, có ngươi ở, tùy ý đoán một quẻ, Trừng Nhi tự nhiên tìm được trở về,”
Tề Thụy lời nói dừng lại một chút, nói: “Chỉ là, Triệu Nam lại nói Vân Thanh Minh, Tư Không Thự cùng Văn Chu tự nguyện nghe lệnh hắn, thượng sớ khuyến khích Hoàng Đế xuất binh.
Ta nguyên bản là không tin, mọi người đều biết, ba người này là Đại thần trụ cột của Hoàng Triều, nhất trung tâm như một, thật sự là không làm ra được sự đại nghịch bất đạo bậc này phản quốc; nhưng ngày đó thượng triều, ta chính mắt thấy ba người đề nghị, xuất binh Li Cương, liền biết nơi này nước rất sâu, cũng thật sự.”
Tuệ Tịch không nói, ý bảo Tề Thụy tiếp tục nói.
Tề Thụy nói: “Trừng Nhi mất tích ngày thứ 7, ta liền tới Hộ Quốc Tự tìm Lão Hòa Thượng ngươi, làm ngươi tính toán cho Trừng Nhi. Lão già ngươi thì hay rồi, nói cái gì mặc cho số phận, ta càng không tin cái gì thiên mệnh. Quay đầu lại liền đi Trấn Quốc Tướng Quân Phủ nằm, cùng Văn Tướng Quân trao đổi việc này. Văn Chu, Vân Thanh Minh cùng Tư Không Thự đều cố ý đem hài tử đưa ra Kinh Thành, Triệu Nam liền kế hoạch ra sự kiện lừa bán như vậy.”
Hoàng Triều rải rác tai mắt của Hoàng Đế, Kinh Thành kiểm soát chặt chẽ, Triệu Nam vì để mang mấy đứa trẻ kia rời khỏi Kinh Thành, tốn biết bao tâm tư.
Cuối cùng chọn định Phượng Lâu làm căn cứ ở Phượng Thành, giả vờ nhét năm đứa trẻ vào Phượng Lâu.
Chỉ là Hoàng Đế thì lại thủ đoạn cao, làm sao có thể dễ dàng để năm đứa trẻ đủ sức thao túng toàn bộ tương lai Hoàng Triều rời khỏi sự khống chế của mình.
Đêm đó Phượng Lâu liền trà trộn vào người dưới tay Hoàng Đế, thiếu chút nữa bắt đứa trẻ trở lại Kinh Thành.
Có một thì có hai, tối ngày thứ hai, Phượng Thành lại lẫn vào mấy tên gian tế. Lan Ca Nhi dưới tay Triệu Nam tự nhiên không phải dạng vừa, nhanh chóng diệt khẩu người kia.
Triệu Nam sai Lan Ca Nhi làm sạch sẽ, đừng để người bên trên bưng Phượng Lâu đi, thành lập một Cứ Điểm cũng không phải chuyện dễ dàng, không đến vạn bất đắc dĩ, Triệu Nam sẽ không vứt bỏ.
Nhưng không như mong muốn, ngàn phòng vạn phòng, phòng không được nội tặc, Liễu Ca Nhi đầu bảng Phượng Lâu cùng người nội ứng ngoại hợp của Hoàng Đế, suýt nữa hại c.h.ế.t năm đứa trẻ kia.
Tề Thụy hiện tại nghĩ đến cảnh tượng ngày đó đều nghĩ lại mà sợ. Nếu không phải khi đó Tức Bạch Nguyệt phản ứng nhanh, Trừng Nhi liền sẽ bị bỏ xuống xe ngựa ngã chết.
Gia tộc Tề của bọn họ thiếu chút nữa liền đứt hương khói.
Hoàng Đế muốn đoạn huyết mạch nhà hắn, Tề Thụy tất nhiên là không thể nhịn nữa, đơn giản không còn giả dối, thật tình hợp tác với Triệu Nam, cũng chiếu theo kế hoạch Triệu Nam định tốt, đem Tức Bạch Nguyệt nhận vào Quốc Sư Phủ.
Đương nhiên, bộ lý do thoái thác ngày đó tự nhiên là nói cho thám tử nhà mình nghe, cũng là nói cho Hoàng Đế nghe.
Hoàng Đế tự nhiên biết chuyện Tức Bạch Nguyệt cứu Tề Trừng, cũng không hoài nghi bộ lý do thoái thác này, thế là Tức Bạch Nguyệt liền thành công thoát ly giám thị của Hoàng Đế, vào Quốc Sư Phủ.
Tuệ Tịch không tán đồng nói: “Kế hoạch Triệu Nam rất nguy hiểm, Quốc sắp đại loạn. Cho dù Triệu Nam không làm gì, Li Cương cũng sẽ bị Hoàng Triều tiêu diệt. Hắn cần gì lại mạo hiểm như vậy, nếu Triệu Nam cũng đã c.h.ế.t ………” Thì trăm năm sau, hắn còn có thể diện gì đi gặp Tức Lâm Tiên.
“Thù hận, thù g.i.ế.c phu, hắn là tuyệt đối không bỏ xuống được.” Tề Thụy nói.
“Thôi thôi!” Tuệ Tịch xua xua tay, “Lão Nhân trước khi quy thiên liền cùng các ngươi những hậu sinh này náo loạn một trận vậy ………”
Tề Thụy rốt cuộc đã dỗ Lão Hòa Thượng lên thuyền, lập tức nói đến chính sự, “Lão Hòa Thượng, vậy ngươi chạy nhanh tính toán cho Trừng Nhi, chỉ cho ta một con đường sáng.”
Hòa Thượng Tuệ Tịch lại lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không cần tính, mặc kệ tính bao nhiêu lần đều là một kết quả, Tiểu Trừng mệnh cách thiên định, tứ trụ tôn quý, Lão Nhân cũng bất lực a.”
Tề Thụy: “Lại không phải Thiên Sát Cô Tinh, bát tự tôn quý còn không tốt sao? Lão Nhân ngươi……”
Tuệ Tịch thở dài nhỏ đến không thể phát hiện: “Nếu là Thiên Sát Cô Tinh thì cũng tốt rồi ………”
“Tiểu Trừng được trời cao hậu ái, mệnh cách chí tôn chí quý, nhưng vạn sự vạn vật đều có cái độ, một khi qua cái độ này, liền không còn là càng nhiều càng tốt.
Tiểu Trừng đó chính là như thế, mệnh trung quá nhiều đồ tốt, chồng chất lên liền sinh ra chỗ hỏng.
Tiểu Trừng nếu muốn sống lâu chút, liền phải xóa đi phú quý cát trong mệnh, an phận với một góc.”
“Ta không tin, ta càng không tin!” Tề Thụy lớn tiếng nói, “Cha, không có gì là chú định, giống như lúc trước ta cưới Vân Ca Nhi khi, ngươi không cũng nói ta cùng Vân Ca Nhi không có kết quả tốt sao.
Chính là ta và Vân Ca Nhi hiện tại sống rất tốt, ngay cả Trừng Nhi đều có, ta thành thật không tin mệnh cách Trừng Nhi!”
“Ai,” Tuệ Tịch sâu sắc nhìn Tề Thụy một cái, trong mắt phức tạp, nửa ngày nói: “Tiểu Trừng là Cháu Trai ruột của Lão Nhân, Lão Nhân tự nhiên sẽ che chở hắn.”
Tề Thụy biết Lão Hòa Thượng đây là lại lui một bước, cười cười, lại cùng Tuệ Tịch nói chút chuyện Li Cương, thương lượng xong việc cần làm liền hạ sơn.
Chờ đến lúc về Quốc Sư Phủ thì trời đã tối hẳn, trong phủ đèn đuốc sáng trưng. Tề Thụy bước nhanh chân, rất nhanh liền đến sảnh ngoài, nhìn thấy Vân Ca Nhi cùng Trừng Nhi đều mở to đôi mắt nhìn mình, trong lòng mềm nhũn kỳ cục.
Tề Thụy bữa tối ăn rất là vui vẻ, bất quá Tề Trừng lại ăn rất không vui, bởi vì ngày mai hắn liền phải cùng cái Tức Bạch Nguyệt kia cùng đi Học viện.
Không sai, cùng cái Ca Nhi hung dữ kia cùng nhau, đây là A Cha sau khi hỏi Tức Bạch Nguyệt nói, ý tứ chính là Tức Bạch Nguyệt bản thân nguyện ý đi Học viện.
Ai, làm bữa cơm c.h.ặ.t đ.ầ.u này, sáng sớm ngày mai còn có một bàn cơm chặt đầu.
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Ngày hôm sau, mặt trời cứ theo lẽ thường dâng lên. Hôm nay đó chính là ngày Tề Trừng đi Học viện nhập học.
