Tề Thụy chờ đợi ngày này đã 5 năm, và cuối cùng cũng nắm được nhãi ranh Tề Trừng này đến Học viện.
Vân Ca Nhi kể từ khi có Trừng Nhi, liền một lòng nhào vào người nhãi ranh này, Tề Thụy đã bị Vân Ca Nhi xem nhẹ suốt 5 năm!
Cũng may cuối cùng cũng tống được tiểu tử này đi Học viện.
Tuy rằng biết nhãi ranh này khẳng định sẽ không ngoan ngoãn, nhưng đám đậu đinh trong Học viện cũng đủ để nhãi ranh này chịu đủ.
Tề Thụy gấp không chờ nổi lôi Tề Trừng ra khỏi ổ chăn, đơn giản thô bạo mặc quần áo, rửa mặt, đánh răng cho hắn xong, liền ôm Tề Trừng còn chưa ngủ tỉnh đến sảnh ngoài dùng cơm sáng.
Vân Ca Nhi lần này là thật sự không nỡ, bữa sáng này cũng chưa để Tề Trừng động đến chiếc đũa, tất cả đều là Vân Ca Nhi tự tay đút no.
Tề Trừng ăn xong cơm sáng, hạ nhân cũng đã chuẩn bị xong xe ngựa.
Vân Ca Nhi ôm chặt Trừng Nhi, lưu luyến không rời xoa xoa đầu Tề Trừng, nói hết những lời cần nói, lúc này mới buông tay, nhìn Tề Thụy ôm hài tử lên xe ngựa.
Tề Trừng sáng sớm không thấy Tức Bạch Nguyệt, còn tưởng rằng Ca Nhi kia không đi Học viện, kết quả vừa vào xe ngựa, liền nhìn thấy Tức Bạch Nguyệt đang mặt vô biểu tình ngồi ở bên trong.
Tề Trừng: “…………” Hại hắn mừng hụt cả buổi sáng.
Tề Thụy thấy Tề Trừng cũng không chào hỏi Tức Bạch Nguyệt, còn ngồi cách Tức Bạch Nguyệt một góc rất xa, khóe miệng đột nhiên giật giật, bàn tay to vớt một cái, cường lực trấn áp sự phản kháng của Tề Trừng, đem Tề Trừng ấn vào vị trí bên cạnh Tức Bạch Nguyệt, giới thiệu:
“Trừng Nhi, đây là Tức Bạch Nguyệt, ân nhân cứu mạng của con.”
Lại quay sang Tức Bạch Nguyệt nói: “Tức Bạch Nguyệt, đây là Tề Trừng, về sau các ngươi cùng đi Học viện, còn thỉnh ngươi chiếu cố Trừng Nhi nhiều hơn.”
Tức Bạch Nguyệt vẫn rất nể mặt Quốc Sư, nhàn nhạt nói: “Theo lời Quốc Sư, ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt.”
Tề Trừng cả người cứng đờ, hai chữ “Chiếu cố” nghe lọt vào tai hắn sao lại không tốt đến vậy...
Tề Thụy nói một tiếng “Làm phiền”, liền ra khỏi thùng xe ngựa, dặn Xa Phu lái xe cẩn thận một chút, còn mình thì cưỡi ngựa dẫn đường ở phía trước.
Trong thùng xe chỉ còn lại Tức Bạch Nguyệt và Tề Trừng, hai người đều im lặng, bất quá Tức Bạch Nguyệt thì ít nói ít cười ngồi ngay ngắn, còn Tề Trừng thì trộm liếc Tức Bạch Nguyệt, mấp máy m.ô.n.g nhỏ chậm rãi dịch sang một bên, dịch một hồi lâu mới ngồi xuống vị trí khá xa Tức Bạch Nguyệt.
Bên cạnh hắn là một cửa sổ nhỏ, Tề Trừng không có việc gì liền gác cằm ở thanh cửa sổ, chán muốn c.h.ế.t nhìn cảnh tượng vội vàng lướt qua ngoài cửa sổ.
Kinh Thành tất nhiên là nơi giàu có và đông đúc nhất trong Hoàng Triều, đình đài lầu các, gạch đỏ lục ngói vô số kể.
Lớn lớn bé bé tửu lầu quán trà tiếng người ồn ào, hai bên đường phố nhiều là tiểu quán tiểu thương buôn bán hàng hóa, tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác.
Có phú quý tự nhiên cũng có bần cùng, Tề Trừng thường xuyên ở một vài góc nhìn thấy một hai người ăn mày quần áo tả tơi, cúi đầu ngồi xổm dưới đất, nếu có người đi ngang qua ném xuống chút đồng tiền liền sẽ ngẩng đầu nói lời cảm tạ.
Còn có một số người lấy bán nghệ mà sống, biểu diễn tài nghệ ở khoảng đất trống góc đường, giành được tiếng vỗ tay của quần chúng vây xem, tự nhiên cũng có thể được đến một ít tiền thưởng.
Tề Trừng xuyên qua tới 5 năm, trước đây thường xuyên sinh bệnh, cũng rất ít có cơ hội ra khỏi phủ.
Bên cạnh hắn cũng chỉ có Tề Thụy và Vân Ca Nhi, cùng với tôi tớ trong phủ. Cuộc sống ăn uống không lo giống y đúc lúc còn kiếp trước, vì thế theo bản năng làm nhạt sự thật mình đã c.h.ế.t và xuyên qua đến nơi đây.
Hiện tại tận mắt chứng kiến trăm thái dân sinh, không khỏi xúc động sự bất an khi thân ở thế giới khác.
Mà sự bất an này lại bởi vì Tề Trừng áp chế trước đó, dần dần lên men, trở nên càng thêm mãnh liệt khó có thể chịu đựng.
Dưới sự kích thích này, thái bình mà Tề Trừng cố tình tô son trát phấn nháy mắt sụp đổ, từng bức từng bức cảnh tượng quen thuộc liên tiếp hiện lên trong óc, buộc Tề Trừng không thể không chấp nhận cái sự thật m.á.u tươi đầm đìa này.
Tề Trừng là một con ngoài giá thú, tư sinh tử của Gia Chủ Tề Gia - đại phú thương số một Giới Cần Giới (Tên thế giới kiếp trước).
Tề Trừng cũng là năm năm tuổi năm đó bị Tề Hoành nhận về Tề Gia từ nông thôn ở thâm sơn cùng cốc.
Lúc đó Tề Hoành mang đi hắn từ chỗ Mẫu Thân lý do là, không thể để dòng dõi Tề Gia lưu lạc bên ngoài, muốn mang Tề Trừng trở về nhận tổ quy tông.
Mẫu Thân đơn thuần tin lời Tề Hoành nói, thậm chí cũng chưa nhận phụng dưỡng phí mà Tề Hoành đưa, liền cứ như vậy để Tề Trừng bị Tề Hoành mang về Tề Gia.
Sự thật chứng minh, đàn ông đều là khốn nạn, một cái miệng ngoài gạt người ra liền không có công dụng khác; Tề Trừng đi chuyến này, liền rốt cuộc chưa thấy qua Mẫu Thân, thẳng đến hắn 23 tuổi lúc sắp chết, đều không có gặp lại Mẫu Thân hắn.
Tề Trừng có một Ca Ca cùng Cha khác Mẹ với hắn, lớn hơn hắn năm tuổi, tên là Tề Nhất Minh.
Tề Nhất Minh rất chán ghét cái Đệ Đệ từ nông thôn đến này, trong suốt mười mấy năm Tề Trừng ở Tề Gia, không ngừng gây khó dễ cho Tề Trừng.
Tề Hoành mở một con mắt nhắm một con mắt, trong hào môn, ít nhiều đều sẽ có chút chuyện xấu xa, Tề Hoành có thể làm được Gia Chủ Tề Gia, đã sớm nhìn quen Đệ Gian Tranh Đấu.
Vì sự dung túng của Tề Hoành, Tề Nhất Minh càng ngày càng trắng trợn táo bạo hành hạ Tề Trừng.
Đương nhiên, theo tuổi tác tăng trưởng, những chuyện Tề Nhất Minh làm liền càng không có điểm mấu chốt, cho đến năm Tề Trừng 23 tuổi, rốt cuộc bị Tề Nhất Minh đùa chết.
Buổi tối ngày đó, Tề Nhất Minh đột nhiên bảo Tề Trừng thay thế hắn tham dự hôn lễ của Cố Thanh Hàn - tiểu nhi tử nhà Cố Gia lão cố Giới Cần Giới đã sinh con.
Tề Trừng tự nhiên không muốn đi, chồn chúc Tết gà có thể ý tốt gì?!
Nhưng đây cũng không phải Tề Trừng tự mình có thể quyết định, từ năm năm tuổi, Tề Trừng liền mất đi tư cách khống chế nhân sinh của mình.
Đương nhiên, Tề Hoành trên vật chất cũng không có bạc đãi hắn, nhưng Tề Trừng thà rằng cùng Mẫu Thân cùng nhau sống cuộc sống bình thường.
Nhưng hết thảy này đều không thể thay đổi.
Tề Trừng cuối cùng phản kháng không có kết quả, vẫn là ngồi lên thuyền mà Tề Hoành đã an bài tốt cho hắn.
Khi không gian nhảy vọt (Space Jump), khoang thuyền phát ra tiếng cảnh báo chói tai. Tề Trừng giờ khắc này lại ngoài ý muốn bình tĩnh, ngắn ngủi hai mươi mấy năm của mình bắt đầu hiện lên trong óc giống như đèn kéo quân.
Khoang thuyền nổ mạnh ngay một khoảnh khắc đó, Tề Trừng vừa vặn nhìn lại xong cả đời của mình, cuối cùng thế mà lại cảm thấy cuộc sống 5 năm ở bên Mẫu Thân đơn thuần kia mới là đoạn thời gian vui vẻ nhất của hắn.
“Uy uy uy! Nói ngươi đó! Rốt cuộc đầu thai hay không đầu thai! Không đầu thai liền đứng ở một bên đi, đừng làm trở ngại quỷ phía sau ngươi!”
Tề Trừng vốn tưởng rằng mình bị nổ tan xác, kết quả thế mà lại nghe được thanh âm phụ nữ. Theo bản năng trợn mắt, nhìn thấy một người phụ nữ áo đỏ lớn lên giống y đúc Mẫu Thân.
Tề Trừng vui vẻ, tức khắc chạy qua, cười hì hì đánh giá người phụ nữ.
Phát hiện người phụ nữ chỉ có khuôn mặt giống Mẫu Thân, khí chất trên người lại khác nhau như trời với đất.
Mẫu Thân là một người phụ nữ rất ôn nhu, thường xuyên cười ôn hòa, mà người phụ nữ trước mắt này lại là một thân sắc bén, ít nói ít cười, cho dù cười rộ lên cũng là cái loại quỷ dị mà đẹp, không giống Mẫu Thân.
Mạnh Bà ở Cầu Nại Hà đã phát canh Mạnh Bà hơn vạn năm, trong hơn vạn năm, còn chưa từng có một con quỷ gan lớn nào dám đến đùa giỡn nàng, nhưng con quỷ trước mắt này cười giống như lưu manh lại là cực kỳ lớn gan.
Mạnh Bà mày nhíu lại, một cái búa liền gõ lưu manh vào Luân Hồi Đài, vặn vặn cổ tay, nói với hàng dài quỷ đang vỗ: “Tiếp theo!”
Tề Trừng liền cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn độn, ý thức như có như không, thời gian thanh tỉnh rất ngắn, đại bộ phận thời gian đều là hôn hôn trầm trầm.
Có một lần Tề Trừng thanh tỉnh, nỗ lực mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt một mảnh hắc ám, hơn nữa trên người thoải mái làm hắn có cảm giác như đang ngâm mình ở suối nước nóng.
Tề Trừng giãy giụa nhúc nhích một chút, tay chân cùng sử dụng bắt đầu sờ soạng trong một mảnh chất lỏng ấm áp, tay còn chưa kịp duỗi thẳng, liền sờ đến một khối mềm mại giàu có co dãn.
Giống khối thịt, Tề Trừng nghĩ như vậy. Giây tiếp theo liền nghe được một giọng kinh hỉ, hình như là truyền đến từ bên ngoài tầng thịt này, có tầng thịt ngăn cản, thanh âm nghe có chút rầu rĩ.
“A! A Thụy! Hài tử đá ta!” Vân Ca Nhi hưng phấn nói, hai tay xoa tiểu đồi núi nhô lên trên bụng, cười ôn nhu: “A Thụy, ngươi mau sờ sờ, mau sờ sờ! Cũng không biết đây là tay hay là chân của Hài Tử.”
Tề Thụy mới làm cha, cũng nơm nớp lo sợ không biết làm sao, tay run rẩy vỗ hờ trên bụng cao cao phồng lên của Vân Ca Nhi, chính là không dám thật sự sờ đi xuống, sợ một cái không khéo liền thương tổn đến Vân Ca Nhi cùng Hài Tử.
Vân Ca Nhi buồn cười nhìn Tề Thụy khẩn trương hề hề, đè tay hắn ấn ở chỗ nhô lên nhỏ, trêu ghẹo nói: “Sao lại khẩn trương như vậy, thả lỏng cảm thụ một chút, xem Hài Tử có thể đáp lại Cha hắn không.”
Tề Trừng nghe đến đoạn lời này thì cả người đều ngốc, vì cái gì sẽ là hai người đàn ông thanh âm!?
Từ từ! Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn làm sao không chết! Hiện tại thế mà lại ở trong bụng một người đàn ông!?
Chết tiệt!
Thật là quá kinh tủng!
