XUYÊN ĐẾN CỔ ĐẠI, TA CÙNG NAM THÊ KIỀU KHÍ TỪNG BƯỚC LÀM GIÀU

Chương 3

Dù thay đổi nơi chốn, cuộc sống của ta vẫn như trước.

Cộng thêm trước đây ta đã quen làm việc đồng áng, mọi việc trong nhà ta đều làm rất tốt.

Hơn nữa, bên cạnh ta lại có thêm hai người thân, khiến ta cảm thấy hạnh phúc không lý do.

Dù lúc đầu cả hai người họ đều kinh ngạc trước sự thay đổi của ta, nhưng sau hai tháng, họ nhận ra ta thực sự đang thay đổi.

Mẫu thân ta là người vui mừng nhất, mấy lần ta thấy bà lén lau nước mắt.

Ta uống một ngụm nước lớn, dọn dẹp rồi chuẩn bị về nhà.

Từ khi xuyên không đến nay, ta không còn để Trần Ngọc Thư theo ta ra đồng làm việc nữa.

Dù sao da thịt hắn non mềm, dù có chịu khó đến mấy, nhìn hắn vất vả ta cũng thấy xót lòng.

Tâm trạng đang tốt bỗng chốc tan biến khi ta nhìn thấy đám người đang tụ tập trước cửa nhà ta.

Ta nhíu mày tiến lên, liền thấy Trần Ngọc Thư đang lạnh mặt nhìn đám người trước mặt.

Lý Cẩu Đản khoanh tay, ánh mắt quét từ trên xuống dưới Trần Ngọc Thư.

“Mọi người xem, ta nói có sai đâu, đây nào giống người thôn dã chúng ta, nhìn tướng mạo này của hắn, ta sợ hắn sẽ cắm sừng Đại Xuyên nhà ta…”

Lời nói khó nghe vô cùng, Hồ Huệ Lan tức giận định bước lên tranh cãi.

Trần Ngọc Thư che chắn bà phía sau, nhưng hắn vốn nho nhã, không thể nói ra lời thô tục.

Ta gạt đám đông, tiến lên trực tiếp đ.ấ.m Lý Cẩu Đản một quyền.

Cú đ.ấ.m này khiến hắn ngã vật xuống đất, ta không dừng tay, đè hắn xuống mà đ.ấ.m tiếp.

“Ta đã nói với ngươi chưa, ngươi còn dám nói thêm một lời nữa, ta sẽ băm ngươi ra.”

Ta rút con d.a.o trong gùi ra, bổ một nhát xuống ngay bên tai hắn.

Bộ dạng này của ta khiến những người xung quanh đều kinh hãi.

Trần Ngọc Thư bước tới nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng lắc đầu: “A Xuyên… dừng lại…”

Ta nhìn hắn, khống chế cơn giận trong lồng ngực, rồi đứng thẳng dậy.

Thấy vậy, người bên cạnh vội vàng đỡ Lý Cẩu Đản dậy.

“Đại Xuyên, ngươi làm gì vậy, hắn chỉ nói vài câu thôi, sao ngươi lại động đến cả dao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, không đáng đâu, mọi người đều là hàng xóm láng giềng.”

“Lý Cẩu Đản cũng đâu có nói gì quá đáng, ngươi nhìn xem đánh hắn ra nông nỗi nào rồi.”

Đám người này quả thật khiến ta tức cười.

“Người của ta như thế nào cần các ngươi lắm mồm sao, bản thân không có bản lĩnh nuôi vợ thì đừng có dùng đôi mắt c.h.ế.t tiệt đó nhìn chằm chằm vào thê tử của người khác.”

“Chư vị, có phải dạo này ta quá dễ tính rồi không, đến nỗi các ngươi dám bàn tán đến cả nhà ta.”

Lý Cẩu Đản trấn tĩnh lại sau cơn kinh hoàng.

Hắn gạt tay người bên cạnh, chỉ vào ta:

“Ta nói sai gì à, hôm nay hắn còn đưa đẩy ánh mắt với chủ quán ngoài phố…”

Tay Trần Ngọc Thư nắm tay ta thoáng cứng lại.

Ta nhẹ nhàng xoa xoa để an ủi hắn.

Rồi con d.a.o trong tay ta lại giơ lên, ánh mắt ta đầy vẻ tàn nhẫn:

“Ngươi dám nói thêm một lời, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”

Không khí căng thẳng đến cực độ.

Lý Cẩu Đản bị sự điên cuồng của ta làm cho sợ hãi, lầm bầm vài câu rồi bỏ chạy.

Đám người hóng chuyện xung quanh cũng thấy mình đuối lý, chốc lát sau liền tản đi sạch sẽ.

Sắc mặt Trần Ngọc Thư và Hồ Huệ Lan đều có chút tái nhợt.

Ta hơi bực bội, lẽ ra ta không nên quá xốc nổi như vậy, liệu họ có nghĩ ta vẫn chưa thay đổi không.

Bước vào cửa, mọi sự nóng nảy đều tan biến:

“Nương, A Thư… Ta vừa rồi quá xốc nổi…”

Hồ Huệ Lan vỗ vỗ lưng ta:

“Nương biết, là do bọn người đó miệng mồm không sạch, con không sai.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Trần Ngọc Thư.

Hồ Huệ Lan liếc nhìn hai ta, rồi quay người bước đi:

“Nương đi nấu cơm, con ở lại an ủi Ngọc Thư cho tốt.”

Đợi Hồ Huệ Lan đi khuất, ta ôm Trần Ngọc Thư vào lòng.

“Không sợ chứ?”

Trần Ngọc Thư đưa tay ôm lại ta: “Đa tạ ngươi đã che chở ta.”

Ta bật cười, nhẹ nhàng chạm môi vào trán hắn.

“Ta không che chở ngươi thì che chở ai.”

Dường như không ngờ tới hành động của ta, Trần Ngọc Thư ôm trán nhìn ta.

Nhìn ánh mắt ngây ngẩn của hắn, ta chợt hối hận, có phải ta hơi quá trớn rồi không.

“Xin lỗi, ta không cố ý…”

Mặt Trần Ngọc Thư dần đỏ lên.

Hắn nắm lấy cổ áo ta, hôn nhẹ lên má ta.

“Đừng xin lỗi, ta không ghét bỏ.”

 

 

back top