XUYÊN ĐẾN CỔ ĐẠI, TA CÙNG NAM THÊ KIỀU KHÍ TỪNG BƯỚC LÀM GIÀU

Chương 2

Về đến nhà, ta đi lấy nước lạnh.

Làm ướt khăn rồi đắp lên trán Trần Ngọc Thư.

Chắc vì vẫn còn đang choáng váng, Trần Ngọc Thư ngoan ngoãn để ta làm gì thì làm.

Ta bảo hắn nằm thẳng, rồi đưa tay định cởi nút áo nơi cổ hắn, muốn hắn thoáng khí, tản bớt nhiệt.

Nào ngờ, Trần Ngọc Thư phản ứng hơi mạnh, hắn đột ngột nắm chặt lấy cổ áo của mình.

Giọng nói lộ rõ sự sợ hãi: “Không được…”

Thấy hắn vừa sợ vừa gấp, ta vội vàng giải thích:

“Ngươi đừng sợ, ta không làm gì đâu. Vậy ngươi tự cởi bớt cổ áo ra để thoáng khí được không?”

Thấy ta không động chạm đến hắn nữa, Trần Ngọc Thư mới thả lỏng.

Hắn im lặng cởi mấy cúc áo.

Sợ hắn căng thẳng mãi, ta không nán lại lâu, đi chuẩn bị nước muối cho hắn.

Khi ta quay lại, một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh Trần Ngọc Thư, hỏi han điều gì đó.

Thấy ta về, bà thận trọng nhìn sắc mặt ta, rồi mới cất lời:

“Đại Xuyên, Ngọc Thư dù sao trước đây cũng chưa từng làm việc nặng như vậy, con cứ từ từ, để nó thích nghi dần dần…”

Ta chợt nhận ra, đây hẳn là mẹ của chủ nhân cũ thân xác ta, Hồ Huệ Lan.

Cha của chủ nhân cũ là một kẻ bạo hành, hễ tính tình không tốt là ra tay đánh người, chủ nhân cũ cũng thừa hưởng tính khí nóng nảy của cha hắn.

Mấy năm trước cha hắn qua đời, mọi việc nhà đều đổ lên vai chủ nhân cũ, hắn cũng thường xuyên nói lời cay nghiệt với mẹ ruột, bảo bà không chăm sóc cha tốt, khiến hắn giờ phải sống khổ sở như vậy.

Trần Ngọc Thư cũng là người được Chu Viễn Xuyên dùng chút tiền mua về, hay nói đúng hơn là một lao động miễn phí được hắn đưa về nhà.

Thấy ta không nói gì, giọng Hồ Huệ Lan nhỏ dần, rõ ràng bà nghĩ con trai bà đã nổi giận.

Ta vội gật đầu, bước tới đưa nước muối trong tay cho Trần Ngọc Thư.

“Con biết rồi nương, con sẽ chú ý. Sau này nương cũng đừng làm việc vất vả như thế nữa, việc nhà có con là đủ rồi.”

Hồ Huệ Lan gật đầu đồng tình, nhưng qua ánh mắt của bà, ta hiểu bà e rằng nghĩ đây chỉ là lời nói suông của ta.

Dù sao Chu Viễn Xuyên trước đây hoàn toàn là một đứa con bất hiếu chỉ biết nổi nóng.

Ta hiểu rằng việc này không thể thay đổi chỉ trong chốc lát.

Vả lại, không rõ nguyên cớ mà đến nơi này, điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là sống cho tốt.

Ta cúi đầu nhìn Trần Ngọc Thư đang nâng chén nước muối uống, trong lòng cảm thấy mới lạ.

Ở thế giới trước, không có cô nương nào để mắt đến ta, ta vụng về, tướng mạo cũng không tính là ưa nhìn, gia cảnh lại không giàu có.

Tưởng rằng đời này không tìm được vợ, không ngờ vừa xuyên đến nơi này, ta lại có được một vị thê tử bất đắc dĩ.

Tuy hắn là nam nhân, nhưng… chắc là cũng không khác biệt lắm.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, Trần Ngọc Thư ngước mắt nhìn ta.

Hắn chớp chớp mắt, cố gắng nở một nụ cười với ta.

Hồ Huệ Lan thận trọng nhìn ta, sợ ta lại nổi cơn điên mà nổi giận.

Ta nhẹ nhàng đặt tay lên trán Trần Ngọc Thư: “Còn hơi nóng, ngươi vào phòng nằm nghỉ đi.”

Trần Ngọc Thư ngoan ngoãn gật đầu, đặt chén xuống rồi về phòng.

Ta nhìn chiếc gùi mà Hồ Huệ Lan chưa kịp đặt xuống.

“Nương, nương cũng nghỉ ngơi đi, con đi làm bữa trưa.”

Thấy vậy, Hồ Huệ Lan vội đứng dậy.

“Ta đi làm ngay, con nghỉ ngơi đi.”

Ta ấn bà ngồi xuống, giọng nói trịnh trọng: “Nương, nghỉ ngơi cho tốt, con đi làm cơm.”

Hồ Huệ Lan ngơ ngác nhìn ta.

Ta xoa xoa mũi giải thích:

“Nương, trước đây con quá hỗn xược, con biết nói nhiều cũng vô ích, nhưng con sẽ làm cho nương thấy, con sẽ thay đổi tốt hơn.”

Hồ Huệ Lan mím môi, do dự một lát rồi mới bước đến nắm lấy tay ta.

Làm mẹ thì luôn mềm lòng, dù biết có thể chỉ là lời thoái thác, bà vẫn cong mắt gật đầu.

“Được, nương tin con.”

 

 

back top