Kiếp trước cũng như vậy.
Cho dù tôi có làm loạn, vô cớ gây rối đến mức nào, Lục Thức đều có thể tìm ra lý do để bao che cho tôi.
Tôi đập vỡ chiếc bình cổ quý giá nhất của anh ta, anh ta nói: 「Không sao đâu, miễn là mảnh vỡ không làm em bị thương là được.」
Tôi cắt nát bộ vest cao cấp trị giá hàng triệu tệ của anh ta, anh ta nói: 「Vừa đúng lúc, anh đã thấy bộ này không đẹp từ lâu rồi.」
Thậm chí tôi còn công khai nói trước mặt tất cả bạn bè của anh ta rằng anh ta không được.
Anh ta chỉ cười nhẹ, kéo tôi vào lòng, thì thầm: 「Được hay không, chỉ có em rõ nhất, đúng không?」
Tôi đã từng nghĩ đó là tình yêu.
Sau này mới biết, đó là kiểu bao bọc đến c.h.ế.t tàn nhẫn nhất.
Vì vậy tôi hận anh ta đến tận xương tủy.
「Cút!」
Vừa mắng xong.
Thẩm Vạn Kim đã nhanh chóng bước tới, túm lấy cổ tay tôi.
「Thẩm Ngôn, đừng có tùy hứng, danh tiếng của mày đã thối nát lắm rồi. Ngoài Lục Thức ra, trong kinh thành còn có nhà nào dám rước mày nữa?」
Câu nói này đ.â.m thẳng vào tim tôi.
Tôi không nói hai lời, đẩy đám đông ra, chạy vụt đi.
