TRỌNG SINH TRỞ LẠI, TA HẠ QUYẾT TÂM GIẢ KHỜ VÔ ƯU VÔ LỰ

Chương 7

Hôm nay có gia yến, Lâu Túc Tuyết cũng có mặt. Ta vùi đầu vào ăn, đang lúc miệng đầy dầu mỡ thì một chiếc đĩa nhỏ được đẩy tới trước mặt, bên trên là một xấp nho đã lột vỏ cao ngất. Ta thắc mắc nhìn sang, Lâu Túc Tuyết đang mỉm cười dùng khăn tay lau miệng cho ta. Hắn dịu dàng nói: "Điện hạ, ăn chậm chút."

Nhất thời, cả bàn người đều nhìn lại. Phụ hoàng ngồi ở vị trí chủ tọa cười nói: "Lâu khanh có vẻ rất thích Tam hoàng tử của trẫm?"

"Tam điện hạ ngây thơ đáng yêu, thần rất thích."

"Sau hôm nay Thái phó sẽ về, bên lão Ngũ khanh không cần tới nữa, lúc nào rảnh thì vào dạy bảo nó giúp trẫm."

"A Hoan không muốn đọc sách." Ta lầm bầm.

"Hửm?" Giọng phụ hoàng mang theo uy áp.

"Dạ được." Ta đành đáp.

"Thần tuân chỉ."

Lâu Túc Tuyết chỉ vào đĩa nho trên bàn: "Điện hạ ăn đi."

Ta hậm hực đẩy đĩa nho ra xa, cầm lấy quả nho chưa lột vỏ trên bàn ném vào miệng. Sống lưng Lâu Túc Tuyết cứng đờ trong chốc lát, rồi hắn tiếp tục bàn luận quốc sự với phụ hoàng và Thái tử.

Thế là không trốn thoát được rồi. Sau bữa tiệc, Lâu Túc Tuyết đi theo ta về viện. Hắn bày bàn ghế trong phòng dạy ta nhận mặt chữ. Ta cầm giấy ném loạn xạ, dùng bút lông vẽ bậy, chạy nhảy khắp điện, còn cười ngây ngô với hắn. Quyết tâm phải đuổi hắn đi cho bằng được.

Nhưng hắn chỉ kiên nhẫn bồi ta quậy phá, chỉ là trong ánh mắt nhìn ta, ngoài sự dịu dàng còn tràn đầy nỗi bi thương. Ta mệt rồi, đòi ăn bánh quế hoa. Lâu Túc Tuyết sai Tiểu Đào đi lấy, rồi nắm tay ta dắt tới chậu nước, giúp ta rửa sạch vết mực, dùng khăn ướt lau mặt cho ta một cách tỉ mỉ.

Bánh quế hoa mang lên, ta ăn mỗi miếng một cái, Lâu Túc Tuyết khẽ cười, đầu ngón tay quẹt nhẹ qua môi ta: "Điện hạ, ăn chậm thôi."

Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua làm ta sững người, ngây dại ngước nhìn hắn. Lâu Túc Tuyết chưa rút tay về, khoảng cách giữa chúng ta rất gần, hơi thở quấn quýt. Ta thấy ánh mắt hắn khẽ động, rồi hắn ghé sát lại, hôn lên môi ta.

"Bạch" một tiếng. Bánh quế hoa rơi xuống đất.

Lâu Túc Tuyết lùi lại, dùng khăn lau đôi bàn tay dính dớp của ta. Tim ta đập loạn như điên dại: "Ngươi..."

"Là phần thưởng." Lâu Túc Tuyết nói: "Thưởng cho A Hoan hôm nay đã viết được một chữ."

Ta trợn tròn mắt. Thấy vị quyền thần hô phong hoán vũ kiếp trước lúc này đuôi mắt đỏ hồng, hắn dịu dàng dỗ dành: "Bánh quế hoa của A Hoan ngọt quá, có thể cho Lâu ca ca một cái không?"

"Không cho!" Ta ôm lấy bánh quế hoa chạy biến, ngồi xổm vào góc phòng giả vờ bảo vệ đồ ăn, nhưng thực chất là cả người đã ngẩn ngơ, trên môi dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại ấm nóng vừa rồi.

Lâu Túc Tuyết hôn ta? Tại sao hắn lại hôn ta? Ta lén nhìn hắn, thấy hắn ngồi thẫn thờ trước bàn, biểu cảm như đang dư vị, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ đau thương kỳ lạ. Ta chợt nhớ tới một đêm khuya kiếp trước, Lâu Túc Tuyết say khướt nằm cạnh ta, và nụ hôn mà ta đã không kìm lòng được...

 

 

back top