Có lẽ vì gặp Lâu Túc Tuyết quá nhiều, ta lại nằm mơ thấy kiếp trước.
Biết tin hắn dọn tới nhà mới, ta chuẩn bị lễ vật trọng hậu mang tới phủ, nhưng hắn không nhận. Ta tưởng là do lễ vật không vừa ý, bèn trăm phương ngàn kế lấy lòng, bao nhiêu thứ trân quý kiếm được đều gửi vào phủ hắn, chỉ mong nhận được một cái nhìn thiện cảm.
Nhưng hắn nói, hắn và ta không cùng một hạng người. Sự khinh bỉ trong lời nói chẳng thèm che giấu. Trong mắt hắn, ta là kẻ vì ngồi lên vị trí kia mà sẵn sàng g.i.ế.c chóc, coi mạng người như cỏ rác, là kẻ tội đại ác cực.
Ta không tìm hắn nữa. Hắn trở thành vị thần tử được phụ hoàng trọng dụng nhất, cũng là thanh đao sắc bén nhất trong tay Thái tử. Trong ba năm đấu với hắn, ta bị hắn xoay như chong chóng, mọi mưu tính đều bị hắn nhìn thấu, cuối cùng dồn ta vào đường cùng, buộc ta phải khởi binh tạo phản.
Lúc đó, ta hiểu rõ không phản là chết, phản thì còn một tia hy vọng. Không, có lẽ chẳng phải hy vọng gì, chỉ là ta không muốn những người chọn đi theo mình phải c.h.ế.t một cách uất ức, và chính ta cũng không muốn c.h.ế.t như vậy.
Giật mình tỉnh giấc, ta mở đôi mắt đẫm lệ, nhìn trần nhà thẫn thờ. Với Lâu Túc Tuyết, ngay từ đầu đã là đối đầu gay gắt sao? Cũng không hẳn.
Hồi hắn mới vào kinh, ta nghe danh nên đã thiết kế để hắn cứu mạng mình, chúng ta đã từng là tri kỷ một thời gian. Ta gọi hắn là Lâu huynh, hắn gọi ta là A Hoan, cùng uống rượu nghe đàn, ngâm thơ thưởng nhạc. Những ngày tháng đó là lúc ta trân trọng nhất. Chỉ là sau này hắn biết ta là Tam hoàng tử, liền chẳng còn sắc mặt tốt với ta nữa. Hắn ngày ngày cùng Thái tử vào ra có cặp, đàm đạo vui vẻ.
Ta hận! Hận hắn chọn Thái tử mà không chọn ta. Nhưng khi bị nhốt trong đại lao, ta lại nhớ hắn, muốn gặp hắn, muốn hỏi hắn cho rõ ràng. Nỗi nhớ ấy đạt đến đỉnh điểm. Ta tưởng người tiễn ta đoạn đường cuối sẽ là hắn, bởi hắn từng bóp cổ ta nói rất nhiều lần rằng sẽ đích thân kết liễu ta. Nhưng hắn không đến.
Thái tử đổ rượu độc vào họng ta, cười nhạo ta không tự lượng sức. Ta ôm hối tiếc vì không được gặp hắn lần cuối mà c.h.ế.t đi, mở mắt ra đã trọng sinh rồi. Trong bóng tối, ta mân mê tượng gỗ trong tay, đầu ngón tay lướt qua mày mắt hắn.
Lâu Túc Tuyết, kiếp này ta không muốn dính dáng gì đến ngươi nữa, nhưng tại sao ngươi cứ nhất quyết phải tới trêu chọc ta?
