TRỌNG SINH TRỞ LẠI, TA HẠ QUYẾT TÂM GIẢ KHỜ VÔ ƯU VÔ LỰ

Chương 4

Chập tối, thái giám mang tới rất nhiều áo bông và than. Áo được may từ gấm vóc thượng hạng, than cũng là loại thượng phẩm, đốt lên không mùi khói, tốt hơn hẳn mọi năm. Ngay cả chăn đệm cũng được đổi bộ mới, rất ấm áp. Ta đánh một giấc thật ngon lành.

Ngày hôm sau, khi ta đang chơi trốn tìm cùng Tiểu Đào, Lâu Túc Tuyết lại tới. Ta bịt mắt bằng một dải lụa đen, chộp lấy hắn. Người này lồng n.g.ự.c rộng, cơ bắp rắn chắc, ta thắc mắc: "Tiểu Hoàn Tử, sao ngươi béo lên vậy?"

"Điện hạ." Hơi thở của Lâu Túc Tuyết phả lên trán ta. Tiếng "Điện hạ" này khiến ta run b.ắ.n người. Ta buông hắn ra, tháo dải bịt mắt, nhíu mày nhìn hắn: "Sao ngươi lại tới nữa rồi?"

"Thần đến để tạ lỗi với Điện hạ. Xem này, là thứ gì đây?"

"Chuồn chuồn tre!" Ta giật lấy, rồi lại bĩu môi: "Đừng tưởng ngươi cho ta thứ này là ta sẽ thích ngươi, ta vẫn ghét ngươi lắm."

"Ghét, ghét." Lâu Túc Tuyết dịu dàng dỗ dành. Hắn kéo ta lại cạnh giường, bắt ta ngồi xuống rồi quỳ một chân đi ủng cho ta. Lòng bàn tay nóng hổi áp vào bàn chân khiến ta run lên.

"Trời lạnh rồi, Điện hạ không được đi chân trần nữa, dễ sinh bệnh lắm."

Lâu Túc Tuyết này có bình thường không vậy? Kiếp trước đâu thấy hắn tận tâm chăm sóc kẻ khờ nào như thế này?

"Thần đã khiển trách Ngũ hoàng tử rồi, hôm nay Điện hạ có muốn đi học cùng không?"

"Không muốn, đệ đệ hay cướp đồ chơi của ta."

Hắn xoa đầu ta: "Không muốn đi thì không đi, thần sẽ dạy riêng cho Điện hạ."

Ta không nói gì. Lâu Túc Tuyết rời đi. Ta nhìn chiếc chuồn chuồn tre trong tay mà ngẩn ngơ. Một vị Tam hoàng tử khờ dại sáu năm như ta, thực sự đáng để hắn phải dè chừng, ngày nào cũng tới thử lòng thế sao?

 

 

back top