Trên đường tới cung của Ngũ hoàng tử, Lâu Túc Tuyết liên tục hỏi ta. Nào là than lúc nào cũng bốc khói thế này sao? Có áo mới mặc không? Mỗi ngày làm những gì? Thích thứ gì?
Ta hầm hừ không thèm đếm xỉa đến hắn, cứ mải chơi chiếc chuồn chuồn gỗ, phóng nó lên không trung rồi để nó rơi xuống đất, sau đó lại khom lưng đi nhặt.
Lâu Túc Tuyết cười: "Hóa ra là A Hoan đang giận ta sao."
Ta cứ chạy đi rồi lại nhặt, vốn tưởng Lâu Túc Tuyết sẽ mất kiên nhẫn mà rời đi, nhưng hắn không hề, thậm chí còn giúp ta nhặt lên, đặt vào tận tay ta: "Điện hạ, trả ngài."
Nụ cười của hắn dịu dàng, là điều mà kiếp trước ta chưa từng được thấy.
Ngũ hoàng tử mới bảy tuổi, đang tuổi ham chơi, thừa lúc Lâu Túc Tuyết quay đi liền giật phăng chuồn chuồn gỗ của ta rồi bỏ chạy. Ta đứng dậy đuổi theo, đến lúc bắt kịp thì chuồn chuồn đã hỏng, nằm dưới đất gãy làm đôi.
Ta ngồi thụp xuống nhặt, Lâu Túc Tuyết hốt hoảng chạy tới bên cạnh ta. Mảnh gỗ dăm đ.â.m vào tay, hắn siết chặt lấy tay ta: "A Hoan, đừng nhặt, không cần nữa."
Ta bất ngờ cắn mạnh lên mu bàn tay hắn. Lâu Túc Tuyết thở dài, tay kia xoa đầu ta: "Biết cắn người cũng tốt, chí ít cũng không đến nỗi bị bắt nạt."
Ta ngẩng đầu, nước mắt lã chã rơi xuống: "Lâu Túc Tuyết, ta ghét ngươi!"
Hắn sững sờ, khuôn mặt dần trở nên tái nhợt, m.á.u rỉ ra từ vết răng, nhỏ xuống mặt đất. Ta đứng dậy chạy biến, hắn không đuổi theo nữa.
Ghét hắn là thật. Ghét hắn kiếp trước chọn Thái tử mà không chọn ta cũng là thật.
