Trọng Sinh, Người Đẹp Bệnh Kiều Bị Chăm Kỹ Trên Giường

Chương 26

Liễu Thành của Nguyên Triều, con đường quanh co xuyên qua giữa những ngôi nhà thấp bé. Cửa tiệm bánh bao góc đường bốc lên hơi nóng, thỉnh thoảng có xe bò chở hàng hóa chậm rì rì đi ngang qua.

Thành nhỏ này cách biên cảnh không xa, thiếu đi sự quy củ nghiêm ngặt của hoàng thành, thêm vài phần hơi thở sống động, gần gũi của đời sống dân thường.

Thiên Thư Ương dắt ngựa, dừng ở trước một cửa hàng treo tấm bảng gỗ “An Tường Tiệm Cầm Đồ”.

Nhã Thương Tuế nói đùa: “Điện hạ, sao lại không đi khách điếm? Chẳng lẽ lộ phí của chúng ta đã cạn?”

Động tác Thiên Thư Ương đẩy cửa gỗ dừng một chút, quay đầu lại giải thích: “Đây là sản nghiệp ông ngoại thời trẻ đặt mua, giấu ở Liễu Thành dễ bề xoay vòng, ở nơi này an toàn hơn khách điếm, cũng tự tại hơn chút.”

Nhã Thương Tuế bừng tỉnh gật đầu: “Lại còn không cần tiêu tiền!”

Vệ Nhất và Vệ Nhị đi theo phía sau cạn lời.

Sau quầy tiệm cầm đồ, một lão giả râu dê đang gảy bàn tính, nghe được động tĩnh ngẩng đầu, vội vàng buông bàn tính trong tay đón lên, trên mặt chất chồng tươi cười.

“Tam điện hạ! Cuối cùng cũng chờ được ngài! Từ khi nhận được tin tức ngài muốn tới, lão nô chính là vẫn luôn mong chờ ngày có thể gặp mặt Điện hạ!”

Lão giả họ Lâm, giữ nhà tiệm cầm đồ này đã gần 20 năm, dấu vết năm tháng đã thật sâu khắc vào trên mặt hắn.

Thiên Thư Ương đỡ lấy hắn, cười cười: “Lâm lão không cần đa lễ, là chúng ta cần làm phiền ngươi mới phải.”

“Aida Điện hạ không cần khách khí, Điện hạ có thể tới là vinh hạnh của lão nô, mau mau đi hậu viện nghỉ ngơi, ta bảo người dắt ngựa của các vị đến phía sau cho ăn no.”

Lâm lão dẫn bọn họ đi hậu viện.

Tiểu sảnh hậu viện không lớn, nhưng được thu thập sạch sẽ lịch sự tao nhã. Bọn họ ngồi xuống bên bàn bát tiên, trên bàn bày một bộ trà cụ gốm sứ men xanh.

Lâm lão xách ấm nước đồng châm trà, nước trà xanh biếc sáng trong, còn chưa uống vào, trước ngửi thấy một cổ hương hoa lan thanh nhã.

“Điện hạ ở Bắc Tiêu ba năm này chịu khổ,” Lâm lão đẩy chén trà đến trước mặt bọn họ, trong giọng nói tràn đầy đau lòng:

“Bắc Tiêu bên kia toàn là chút thịt thô ráp cùng rượu sữa, Điện hạ sợ là khó có thể quen, đây là Vũ Tiền Long Tỉnh mới hái năm nay, ngài nếm thử.”

Thiên Thư Ương nói lời cảm tạ.

Nhã Thương Tuế nhìn chằm chằm ly trà kia, mày hơi nhăn lại: “Ta... vẫn là uống nước đi.”

Tay Thiên Thư Ương vừa nâng chung trà lên dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn: “Vì sao? Nhã huynh không thích uống trà?”

“Cũng không có gì thích hay không, uống không ra tốt xấu.” Thật ra số lần Nhã Thương Tuế uống qua có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Trước kia tên kia bên cạnh Úc ca, dặn dò mấy trăm lần không cho ta uống trà, nói ta uống trà dễ dàng xảy ra chuyện, cụ thể là chuyện gì, ta nhớ không rõ.”

Hắn chỉ mơ hồ nhớ rõ, trước kia mới vừa vào giới giải trí, hắn thấy trợ lý vừa xem phim truyền hình, vừa ngon lành uống trà sữa, vô cùng tò mò, hỏi trợ lý uống cái gì.

Trợ lý kinh ngạc, ngạc nhiên với hắn ngay cả trà sữa cũng không biết, vì thế cho hắn gọi một ly trà sữa.

Kết quả, hắn mang về nhà mới uống mấy ngụm, hắn liền không nhớ rõ phía sau đã xảy ra chuyện gì.

Sau này ngẫu nhiên một lần, Úc ca đang pha trà, hắn thử uống, kết quả tỉnh lại, máy theo dõi hình người Úc ca nổi trận lôi đình, hung tợn bảo hắn về sau không được chạm vào trà, muốn uống thì tự mình về nhà một mình uống!

Khi đó hắn đối với thái độ tên kia vô cùng bất mãn, hai người trực tiếp đánh nhau, sau này Úc ca mới kéo hai người bọn họ ra.

Bất quá, hắn lại quên hỏi, sau khi hắn uống trà là tình huống như thế nào.

Lâm lão ở một bên khuyên nhủ: “Nhã công tử yên tâm, trà này ôn hòa thật sự, uống vào an thần, làm sao ra sự cố gì?”

Nhã Thương Tuế còn đang suy tư.

Thiên Thư Ương nói: “Nhã huynh muốn nếm thử thì có thể thử xem, nếu không muốn uống thì đổi thành nước đi.”

Nhã Thương Tuế nhìn nhìn Thiên Thư Ương, lập tức hạ quyết định. Không phải có Điện hạ ở đây sao, hắn sợ cái gì. Không chừng là tên kia cố ý dọa hắn.

“Vậy Điện hạ, ta uống xong sau nếu có trạng thái gì, chờ ta tỉnh lại ngươi nói cho ta nhé.”

Thiên Thư Ương gật đầu: “Được.”

Nhã Thương Tuế cầm lấy chén trà, ngửa đầu liền uống nửa ly trà xuống.

Nước trà vào miệng ngọt thanh, mang theo chút hương hoa lan nhàn nhạt, nuốt xuống sau, một cổ ấm áp từ dạ dày chậm rãi dâng lên.

Hắn tặc lưỡi, khen một câu “Cũng được”, vì thế liên tiếp uống mấy chén.

Nhưng mí mắt lại đột nhiên nặng trĩu lên, đầu óc có chút chóng mặt.

“Nhã huynh?” Thiên Thư Ương thấy ánh mắt hắn đờ đẫn, duỗi tay quơ quơ trước mắt hắn.

Nhã Thương Tuế “Ừ” một tiếng, đầu không chịu khống chế mà chạm vào mặt bàn “Đông” một tiếng nhỏ, trực tiếp gục xuống bàn bất động.

“Nhã huynh, còn ổn không?”

Người bị gọi vẫn không nhúc nhích, khẽ lẩm bẩm: “Hơi buồn ngủ.”

Trạng thái này cùng say rượu có gì khác nhau? Thiên Thư Ương bật cười: “Vậy đi phòng ngủ ngủ đi.”

Ý thức Nhã Thương Tuế dần dần mơ hồ, nhắm hai mắt nói: “Không... sức lực...”

Lâm lão một bên cũng là lần đầu tiên thấy loại tình huống này, lo lắng hỏi Thiên Thư Ương: “Điện hạ, tình huống của Nhã công tử này, cần phải gọi đại phu không?”

Thiên Thư Ương lắc đầu: “Không cần, nghỉ ngơi một lát hẳn là sẽ tốt thôi.” Rốt cuộc thể chất Nhã Thương Tuế đặc thù, lần này nên là thân thể không kịp phản ứng.

“Lâm lão, phiền dẫn chúng ta đi phòng ngủ đi.”

Lâm lão đáp: “Được, Điện hạ mời theo ta tới, lão nô gọi hai người đỡ Nhã công tử trở về nhé?”

“Không cần,” Nói rồi, Thiên Thư Ương đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ Nhã Thương Tuế, thấy không có động tĩnh, cẩn thận đỡ ngang eo hắn lên, làm lơ ánh mắt kinh ngạc của Lâm lão: “Phiền dẫn đường.”

“... À được!”

Vệ Nhất và Vệ Nhị đứng ở cổng sân, thấy cảnh này, hai người nhìn nhau, đều thấy được sự “Quả nhiên như thế” bất đắc dĩ từ trong mắt đối phương.

back top