Trọng Sinh, Người Đẹp Bệnh Kiều Bị Chăm Kỹ Trên Giường

Chương 25

2 năm sau.

Hơi ấm lò sưởi lều nỉ chưa tan, ánh nắng sớm đầu xuân đã chiếu vào trong trướng, nhuộm bàn cờ đặt trên thảm lông thành màu vàng nhạt.

Nhã Thương Tuế khoanh chân ngồi, cằm gác trên gối tựa ôm trong ngực, đầu ngón tay nhéo quân cờ ngọc trắng oánh, nhíu mày.

Thiên Thư Ương ngồi đối diện khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt, trong mắt là sự dung túng mà hắn không tự biết.

Hai năm thời gian, cũng đủ làm thiếu niên rút đi vẻ non nớt.

Hiện giờ Thiên Thư Ương, chiều cao đã gần đuổi kịp Nhã Thương Tuế, đường cằm càng thêm rõ ràng, đôi mắt kia khi nhìn người ẩn ẩn có chút cảm giác áp bức.

Chỉ có khi nhìn về phía Nhã Thương Tuế, ánh sáng đáy mắt mới sẽ nhu hòa xuống.

 

“Nhã huynh, đến lượt ngươi đặt quân cờ.” Giọng Thiên Thư Ương mang theo ý cười: “Lại ngẩn người, ván này lại phải thua.”

Nhã Thương Tuế hoàn hồn, bất mãn hừ một tiếng, đem quân cờ trong tay ném về phía trung ương bàn cờ, bày ra tư thái chơi xấu.

“Ta mặc kệ, bước vừa rồi không tính! Ngươi rõ ràng đoán được ta muốn đi chỗ này, còn cố ý chặn ta, căn bản chính là không nhường ta!”

Thiên Thư Ương duỗi tay đem quân cờ đen mình vừa đặt dịch sang một bên, nhường ra đường cho quân cờ trắng của Nhã Thương Tuế: “Ta nhường ngươi một bước, cái này được chưa?”

Hắn dạy Nhã Thương Tuế chơi cờ đã nửa năm, từ quy tắc đặt quân cờ cơ bản nhất dạy lên, nhưng Nhã Thương Tuế luôn không kiên nhẫn nhớ kỳ phổ, mỗi lần đặt quân cờ đều tùy hứng, thấy sắp thua liền làm nũng bắt hắn nhường cờ, cố tình hắn còn không nỡ lòng nào cự tuyệt.

“Cái này còn xem như tạm được.” Nhã Thương Tuế lập tức mày mắt hớn hở, lại nhéo lên quân cờ trắng, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đặt quân cờ vào chỗ trống Thiên Thư Ương nhường ra.

Hắn lén ngắm Thiên Thư Ương, ánh sáng nhu hòa vừa lúc dừng lại trên sườn mặt đối phương, phác họa ra một gương mặt tuấn mỹ.

Có đôi khi hắn đều không thể không bội phục Thiên Thư Ương, nhịn hắn ba năm, nhường nhịn mọi chỗ, nếu đổi thành người khác, đã sớm bị sự ngang ngược vô lý của hắn chọc tức bỏ đi rồi. Rốt cuộc, đã từng hắn liền nổi danh với việc chọc tức bỏ đi năm người quản lý.

Ván cờ này tuy Thiên Thư Ương nhường Nhã Thương Tuế, nhưng cuối cùng vẫn là Nhã Thương Tuế thua.

Nhã Thương Tuế dựa ra sau: “Không được không được, ngươi căn bản chính là cố ý, lần nào cũng làm ta thua!”

Thiên Thư Ương buông quân cờ, thuận theo lời hắn: “Vậy không chơi.” Tiếp đó duỗi tay thu thập quân cờ rơi vãi trên bàn cờ: “Có lẽ là hôm nay thời tiết không tốt, ảnh hưởng Nhã huynh, lần sau nhất định sẽ thắng.”

Cái lý do này không biết đã bịa bao nhiêu lần, cũng chỉ có Nhã Thương Tuế sẽ tự lừa dối mình tin một chút.

Thiên Thư Ương: “Vậy chúng ta nói chuyện chính sự, một tháng sau sứ thần Nguyên Triều liền sẽ đến, Nhã huynh chuẩn bị tính toán gì?”

Chuyện này đã rối rắm trong lòng hắn vài ngày, hắn không biết, Nhã Thương Tuế là chuẩn bị cứ như vậy tạm biệt, hay là cùng hắn trở về.

Sinh nhật 19 tuổi của hắn vừa qua nửa tháng, dựa theo ước định năm đó của Nguyên Triều và Bắc Tiêu, kỳ hạn ba năm hành trình Bắc Tiêu, chỉ còn không đến một tháng.

Như vậy, nếu không có ngoại lệ, hắn sẽ trở về Nguyên Triều sau một tháng.

Vận mệnh nguyên bản, Thiên Thư Ương vốn nên vào tuổi này, khi kỳ hạn ba năm sắp mãn, do bệnh cũ tái phát khi rơi xuống vách núi mà c.h.ế.t ở Bắc Tiêu, ngay cả cửa thành hoàng thành cũng chưa thể bước vào lại. Mà hiện tại, Thiên Thư Ương tự nhiên sống rất tốt.

Đối mặt vấn đề của Thiên Thư Ương, Nhã Thương Tuế suy tư một lát: “Khoảng thời gian trước, Vệ Nhất không phải nói Tĩnh phi mang thai sao?”

Thiên Thư Ương: “Ừm, Hoàng hậu vốn coi Tĩnh phi là cái gai trong mắt, nếu ta trở về, người nàng cần kiêng dè sẽ thêm một người, cho nên lần này hồi trình, có lẽ như cũ sẽ không thuận lợi.”

“Nhã huynh... có cần tiếp tục đồng hành?” Thiên Thư Ương do dự hỏi ra vấn đề cuối cùng kia.

Nhã Thương Tuế nháy mắt ngồi thẳng người, kinh ngạc hỏi: “Điện hạ là không chuẩn bị tiếp tục nuôi ta?”

“Tự nhiên không phải,” Thiên Thư Ương cười: “Nhã huynh nguyện cùng ta trở về, ta mừng rỡ còn không kịp.”

Vì thế Nhã Thương Tuế lại thả lỏng thân thể, lười biếng dựa ra sau: “Nếu đã nói như vậy, không bằng... chúng ta lén trốn đi thì thế nào? Không cần chờ cái gì sứ thần kia đến đón chúng ta, chính chúng ta trở về?”

“Cái này... Để ta nghĩ xem.” Hắn nếu không màng sứ thần mà đi trước, khó tránh khỏi sẽ bị người chỉ trích.

“Ngươi sợ cái gì,” Nhã Thương Tuế đoán được ý tưởng của hắn: “Tháng sau Phượng Từ Thành không phải có Hoa Đăng Tiết sao? Đến lúc đó ngươi liền nói với Hoàng đế, ta làm ầm lên đòi đi xem, ngươi thật sự chịu không nổi liền đáp ứng rồi, cái này cũng phù hợp hình tượng thích nam sắc mà ngươi đã lập trước đây.”

Về một số thành thị của Nguyên Triều, Thiên Thư Ương từng xem hắn thực sự buồn chán, coi như chuyện xưa mà kể với hắn, cho nên một số phong tục của Phượng Từ Thành, hắn cũng đại khái biết một chút.

Nói thật, hắn xác thật có chút hứng thú. Nghe nói ngày Hoa Đăng Tiết, là ngày toàn thành bá tánh ngừng công việc, cùng nhau ngắm đèn.

Làm người đã từng đi làm, hắn thật muốn đi xem tinh thần diện mạo của bá tánh nơi đó.

Thiên Thư Ương nghe được Nhã Thương Tuế không chút kiêng kỵ nào nói ra thích nam sắc, không hiểu sao có chút chột dạ: “Nhã huynh, đó là hiểu lầm.”

“Ta biết đó là hiểu lầm mà, đây không phải là cần bịa ra một lý do thích hợp sao.” Nhã Thương Tuế chớp chớp mắt.

“... Cũng tốt,” Thiên Thư Ương không biết là nên thở phào một hơi hay là cảm thấy nội tâm chua xót: “Chỉ cần Nhã huynh không cần hiểu lầm ta lợi dụng ngươi là được.”

“Sao có thể, ta có keo kiệt như vậy sao?!”

Thiên Thư Ương cười cười không nói gì.

Những ngày kế tiếp, bọn họ bắt đầu chuẩn bị trước khi rời đi.

Vương Bắc Tiêu nghe nói kế hoạch của bọn họ, sảng khoái đáp ứng giúp bọn hắn đánh yểm trợ.

Hắn vỗ vai Thiên Thư Ương cười lớn: “Bổn vương thích biện pháp không chịu câu thúc của các ngươi, bổn vương ở Bắc Tiêu, chờ mong có một ngày nghe được tin tức tốt của Điện hạ.”

Bên kia, Nhã Thương Tuế lén đi tìm Tiêu Mạch Qua, lúc ấy Tiêu Mạch Qua đang ở sau doanh trướng của chính hắn mài đao.

Gió xuân cuốn lên sợi tóc, lướt qua gương mặt thần sắc phức tạp của Tiêu Mạch Qua.

Đầu ngón tay Nhã Thương Tuế nhẹ nhàng chấm một cái lên trán hắn: “Được rồi, món nợ trước đây thanh toán xong.”

Tiêu Mạch Qua đang định nói lời cảm tạ, ai ngờ Nhã Thương Tuế thu tay lại, nhướng mày nhìn hắn: “Bất quá ta cảm thấy ngươi cấm dục cũng khá tốt, ngươi nhìn xem sắc mặt ngươi hiện tại hồng nhuận, phong lưu phóng khoáng, đâu giống bộ dạng thận hư trước đây.”

“...”

Sắc mặt Tiêu Mạch Qua đỏ lên, cố gắng nuốt lời cảm tạ sắp xuất khẩu vào trong: “Không cần ngươi nhọc lòng!”

Nhã Thương Tuế quay đầu liền đi: “Đi thôi, ai quản ngươi.”

Tiêu Mạch Qua nhìn bóng dáng Nhã Thương Tuế rời đi, hắn vẫn không thể phủ nhận, mặc dù người này miệng đanh đá, nhưng ngẫu nhiên vẫn khiến hắn rung động.

Bất quá, cái miệng này vẫn là để lại cho người có thể chịu đựng đi chịu đựng đi.

Ngày bọn họ rời đi, cảnh xuân tươi đẹp, thảo nguyên đã nhuộm lại màu xanh lục, đúng như khi bọn họ tới.

Vệ Nhất và Vệ Nhị đã dắt sẵn bốn con ngựa chờ.

Nhã Thương Tuế mặc hắc y, khoác áo ngoài màu đỏ, hồng bảo thạch trên trâm cài dưới ánh nắng lóe sáng.

Thiên Thư Ương lại là một thân trường bào màu trắng ánh trăng, bên hông thắt đai lưng văn mây trôi Nhã Thương Tuế tặng hắn năm ngoái.

Tiêu Mạch Nhiêu ôm eo Nhã Thương Tuế, là người luyến tiếc bọn họ nhất, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi trên hồng y của hắn, thấm ra từng vệt màu đậm.

Tiểu cô nương cao hơn không ít, nhưng vẫn như trước thích đi cùng Nhã Thương Tuế.

“Ca ca xinh đẹp, sau này huynh còn sẽ đến không?” Giọng Tiêu Mạch Nhiêu mang theo nức nở: “Ta có phải sẽ không còn được gặp lại các huynh?”

Nhã Thương Tuế cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng ngực, không tiếng động thở dài một hơi.

Hắn còn không xác định tương lai của chính mình, làm sao có thể biết sau này có cơ hội gặp lại nàng không?

Có lẽ bịa đặt một lời nói dối thiện ý là có thể an ủi lòng người nhất. Nhưng hắn không muốn lừa.

Nhã Thương Tuế nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giọng nói hiếm thấy nghiêm túc ôn nhu: “Nếu có cơ hội, ta nhất định tới.”

Tiêu Mạch Nhiêu ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng, lại vẫn dùng sức gật gật đầu: “Được! Ta chờ các huynh tới! Nếu là các huynh không tới, ta liền đi tìm các huynh!”

Nhã Thương Tuế dùng lòng bàn tay lau một chút nước mắt nàng: “Vậy nhớ rõ mang theo ca ca của ngươi, không được một mình chạy tới nga ~”

Tiêu Mạch Nhiêu ngoan ngoãn gật đầu.

Bốn người xoay người lên ngựa, tiếng vó ngựa bước qua mặt cỏ sáng sớm. Gió thổi qua bên tai, mang theo hơi ấm ngày xuân.

Doanh địa Bắc Tiêu phía sau càng ngày càng xa, thẳng đến biến mất ở chân trời.

 

back top