Những ngày tiếp theo, tôi sống trong một cuộc sống chung nhà có thể nói là quái đản.
Cậu ta tự đặt cho mình một cái tên, gọi là "Yến".
Cậu ta nói, vì cậu ta là một nửa khác của Giang Tầm, nên gọi "Giang Yến" nghe rất hợp lý.
Tôi không phản đối, vì tôi đã không còn sức lực để phản đối.
Yến thực sự bắt đầu "sống" như cậu ta nói.
Cậu ta dành rất nhiều thời gian trong phòng tắm, tận hưởng cảm giác nước nóng xối lên cơ thể.
Cậu ta chế biến hết tất cả các nguyên liệu trong tủ lạnh của tôi, sau đó dành sự khinh thường sâu sắc cho tài nghệ nấu nướng của tôi.
Cậu ta chiếm giữ ghế sofa của tôi, đắp chăn của tôi, xem những bộ phim cũ tôi yêu thích, và sau đó, khi tôi xem chưa được nửa chừng, cậu ta sẽ tiết lộ kết thúc một cách chính xác.
Về phần tôi, từ sự kinh hoàng ban đầu, đến sự tê liệt sau đó, rồi đến hiện tại… một sự quen thuộc không thể gọi tên.
Tôi đã thử báo cảnh sát, nhưng lời nói đến miệng, lại không biết phải nói thế nào.
“Alo, cảnh sát phải không? Nhà tôi có thêm một người giống hệt tôi, cậu ta từ trong gương chạy ra.”
Tôi sợ mình sẽ bị bắt vì bị coi là người điên, hoặc bị xử lý vì báo tin giả.
Tôi cũng đã cố gắng bỏ trốn.
Có lần tôi nhân lúc cậu ta ngủ trưa, lén lút sắp xếp hành lý chuẩn bị chuồn đi.
Kết quả, vừa mở cửa, tôi đã thấy cậu ta thảnh thơi tựa vào khung cửa, cười với tôi.
“Đi đâu đấy? Không dẫn tôi theo à?”
Khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu, tôi căn bản không thể trốn thoát.
Chỉ cần trên thế giới này còn có thứ phản chiếu được ánh sáng, có lẽ cậu ta có thể xuất hiện bên cạnh tôi bất cứ lúc nào.
Điều khiến tôi suy sụp nhất, là cậu ta thực sự bắt đầu nhúng tay vào tiểu thuyết của tôi.
Chiều hôm đó, tôi ngồi trước máy tính, ngây người nhìn vào tài liệu trắng, không viết được một chữ nào.
Yến bưng một ly cà phê đi đến, đặt bên tay tôi.
“Vẫn còn đau đầu vì động cơ của thằng nhân vật chính ngu ngốc kia à?”
Tôi bực mình liếc cậu ta một cái.
“Không cần cậu xen vào.”
Cậu ta cười khẽ một tiếng, trực tiếp kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Cậu để hắn vì chính nghĩa và tình yêu mà đối đầu với phản diện, quá sáo rỗng.”
“Giang Tầm, tận sâu trong xương cốt cậu căn bản không tin vào những thứ này, cậu viết ra không thấy giả tạo sao?”
Tôi bị cậu ta nói đến sững sờ, trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh.
“Vậy cậu nói phải viết thế nào?”
Yến ghé sát màn hình, chỉ vào bản phác thảo nhân vật của tôi.
“Rất đơn giản.”
“Để nhân vật chính hắc hóa.”
“Hắn không phải muốn đối đầu với phản diện sao? Vậy thì hãy dùng cách đê hèn hơn, tàn nhẫn hơn phản diện để đối đầu.”
“Để hắn lợi dụng, để hắn phản bội, để hắn hy sinh những người hắn tuyên bố phải bảo vệ.”
“Để cuối cùng hắn thắng, đứng trên đống đổ nát đạo đức, trở thành một quái vật mới, đáng sợ hơn.”
“Đó mới là câu chuyện sâu thẳm trong lòng cậu muốn viết, đúng không?”
Giọng cậu ta rất nhẹ, nhưng lại như một cái búa, giáng mạnh vào tim tôi.
Tôi đờ đẫn nhìn cậu ta.
Cậu ta đã nói trúng.
Đây quả thực là ý nghĩ mà bấy lâu nay tôi luôn đè nén trong lòng, nhưng không dám đặt bút.
Tôi sợ độc giả không chấp nhận, sợ biên tập mắng tôi tam quan bất chính.
Tôi sợ hãi, vì thế tôi viết nhân vật chính thành một thánh nhân nhàm chán.
“Cậu…” Tôi mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Yến nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, hài lòng cười.
“Đừng sợ, Giang Tầm.”
“Cứ mạnh dạn viết, viết hết tất cả những gì cậu nghĩ ra.”
“Tôi sẽ giúp cậu.”
“Dù sao, không ai hiểu những ý tưởng điên rồ và quyến rũ trong đầu cậu hơn tôi.”
Từ ngày đó, trạng thái viết lách của tôi đã thay đổi long trời lở đất.
Yến trở thành "biên tập độc quyền" của tôi, hay nói đúng hơn, "người viết bóng" của tôi.
Cậu ta luôn có thể chỉ ra những lỗ hổng trong cốt truyện của tôi một cách sắc bén, và có thể cung cấp vô số ý tưởng đen tối và kích thích khi tôi bị kẹt.
Chúng tôi tranh cãi không ngừng vào đêm khuya vì sự sống c.h.ế.t của một nhân vật.
Cậu ta đứng ở góc độ của phản diện, biện hộ cho logic hành vi của nhân vật.
Còn tôi, đứng ở lập trường của nhân vật chính, cố gắng giữ lại cho hắn một tia nhân tính.
Cảm giác này rất kỳ lạ, dường như lần đầu tiên tôi phân tích nội tâm của mình một cách triệt để đến vậy.
Nhưng dần dần, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tôi nhận ra, ý tưởng của chính tôi đang bị ý tưởng của cậu ta xâm thực.
Đôi khi, tôi gõ xong một đoạn văn, tự đọc lại cũng thấy xa lạ, đó không giống văn phong của tôi, mà giống những gì Yến viết ra, tràn đầy tính công kích và cố chấp.
Tôi bắt đầu mất ngủ, luôn cảm thấy có hai giọng nói đang cãi nhau trong đầu.
Một là tôi, một là Yến.
Và giọng của Yến ngày càng lớn, càng rõ ràng.
Hôm đó, tôi viết đến mức đầu óc quay cuồng, đứng dậy ra phòng khách rót nước.
Đi ngang qua gương đứng, tôi vô thức liếc nhìn.
Người trong gương là tôi.
Hắn mặc quần áo giống tôi, trên mặt mang vẻ mệt mỏi giống tôi.
Nhưng hắn không hề mô phỏng động tác tôi đang cầm ly nước.
Hắn chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị.
Chiếc ly nước trên tay tôi "choang" một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tôi đột ngột quay đầu lại, Yến đang ngồi trên sofa đọc sách, nghe tiếng động, cậu ta ngẩng đầu lên.
“Sao thế?”
Tôi chỉ vào gương đứng, giọng run rẩy: “Cậu… cậu vừa ở trong gương!”
Vẻ mặt Yến có chút vô tội: “Tôi không phải vẫn luôn ngồi ở đây sao?”
Nói rồi, cậu ta đứng dậy đi về phía tôi.
Tôi hoảng sợ lùi lại, nhìn chằm chằm vào tấm gương đó.
Trong gương, bóng dáng của Yến từ từ hiện ra, đứng phía sau “tôi”, tay hắn đặt lên vai “tôi” trong gương, trên mặt mang nụ cười y hệt lúc nãy.
Còn trong thực tế, Yến đang từng bước tiến đến gần tôi.
“Giang Tầm, cậu sao thế? Sắc mặt tệ quá.”
Tôi cảm thấy thế giới quan của mình đang sụp đổ.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Tôi gào lên với cậu ta.
Yến đứng lại trước mặt tôi, vẻ vô tội trên mặt biến mất, thay vào đó là ánh mắt quen thuộc, đầy vẻ chiếm hữu.
“Tôi muốn làm gì, cậu còn không hiểu sao?”
“Tôi đang giúp cậu mà.”
Cậu ta ghé sát tôi, giọng nói hạ thấp, mang theo sự dụ dỗ của một ác quỷ.
“Cậu quá yếu đuối, Giang Tầm. Lòng tốt và sự do dự của cậu, chỉ làm thui chột tài năng của cậu.”
“Hãy giao tất cả cho tôi, tôi sẽ khiến cậu trở thành nhà văn vĩ đại nhất.”
“Tôi sẽ trở thành cậu, một phiên bản của cậu làm tốt hơn chính cậu.”
Lời nói của cậu ta như một gáo nước lạnh, dội thẳng từ đỉnh đầu tôi xuống.
Tôi cuối cùng cũng hiểu.
Cậu ta không muốn giúp tôi, cậu ta muốn thay thế tôi.
Dùng tư tưởng của cậu ta, ý chí của cậu ta, để nuốt chửng tôi một cách triệt để.
“Cút đi!” Tôi dùng sức đẩy cậu ta ra, quay người chạy ra cửa.
Tôi phải rời khỏi đây, rời khỏi con quái vật này!
Nhưng tôi vừa chạy đến cửa, tất cả đèn trong nhà, đột nhiên “tách” một tiếng, tắt hết.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Tôi mò mẫm vặn tay nắm cửa, nhưng không cách nào vặn nổi, như thể bị khóa chặt từ bên ngoài.
“Đừng phí công vô ích.”
Giọng Yến từ sau lưng tôi chậm rãi truyền đến.
“Trong căn nhà này, tôi mới là chủ nhân.”
Trong bóng tối, tôi cảm nhận được cậu ta đang từ từ tiến đến gần.
Tôi tựa lưng vào cửa, toàn thân cứng đờ.
“Giang Tầm, cậu tại sao cứ luôn muốn chạy trốn thế?”
Giọng cậu ta mang theo một chút tổn thương.
“Chúng ta vốn dĩ phải là một thể. Thân thể của cậu, tư tưởng của tôi, kết hợp lại, mới là hoàn hảo nhất.”
“Cậu tại sao lại phản kháng chứ?”
Cậu ta vươn tay, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua má tôi.
Tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích.
“Nhìn tôi này.” Cậu ta nói.
Trong bóng tối, không khí trước mặt tôi bắt đầu méo mó.
Rồi sau đó, một đôi mắt, một đôi mắt giống hệt tôi, sáng lên trong bóng tối.
Tiếp theo là đường nét, là cơ thể của cậu ta.
Cậu ta đang phát sáng, như một hồn ma.
Và trên bức tường phía sau cậu ta, bức tranh trang trí, phong cảnh bên trong đang dịch chuyển.
Những cuốn sách trên giá sách, bìa sách đang thay đổi.
Cả căn nhà, đều trở nên giống như một giấc mơ kỳ ảo.
“Cậu thấy không?”
Giọng Yến tràn đầy sự khoe khoang.
“Chỉ cần có chỗ phản quang, thì đó đều là lãnh địa của tôi.”
“Mỗi tấm gương, mỗi miếng kim loại trong căn nhà này, thậm chí cả hình ảnh phản chiếu trong mắt cậu, đều thuộc về tôi.”
“Cậu trốn không thoát đâu.”
Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
