Mấy chữ cuối cùng, hắn nói rất khẽ, nhưng lại như một tiếng sét đánh ngang tai tôi.
Tôi trợn tròn mắt.
Mẹ kiếp.
Tôi quên mất, Enigma, có thể khiến Beta mang thai.
Tôi bắt đầu giãy giụa dữ dội, tay chân đẩy hắn: “Thẩm Thính Tứ, cậu đừng làm loạn! Tôi mẹ kiếp là đàn ông! Không thể sinh con!”
“Tôi biết.” Hắn hôn lên trán tôi, hành động dịu dàng, nhưng lời nói lại vô cùng bá đạo, “Anh trai, tin tôi đi, cấu tạo cơ thể của Enigma, không giống như anh nghĩ.”
“Tôi sẽ không để anh gặp chuyện gì đâu.”
Quỷ mới tin cậu!
Tôi cố gắng chống cự, nhưng thể lực của Beta, trước mặt Enigma, gần như không đáng kể, mọi sự phản kháng đều trở thành sự trêu chọc muốn mà từ chối.
Cuối cùng, tôi lại bị hắn ăn sạch sành sanh một lần nữa.
Sau đó, tôi nằm trên giường không muốn động đậy, cảm giác mình đã biến thành một con cá khô bị vắt kiệt.
Thẩm Thính Tứ ôm tôi từ phía sau, bàn tay to lớn ấm áp đặt trên bụng dưới của tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Anh trai, ở đây sau này sẽ có em bé của chúng ta.” Hắn nói bằng một giọng đầy mong đợi.
“Cút!” Tôi yếu ớt mắng, “Ông đây mới không thèm sinh con cho cậu! Cậu đừng có mà mơ!”
Hắn cũng không giận, chỉ thì thầm bên tai tôi, giọng nói mang theo một sự điên cuồng cố chấp:
“Việc đó không do anh quyết định.”
“Một khi đánh dấu đã hình thành, thì không thể đảo ngược được nữa.”
“Anh trai, cả đời này của anh, đều chỉ có thể là của tôi thôi.”
Lòng tôi run lên, nhưng kỳ lạ là lại không cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại, còn có một cảm giác an tâm như mọi chuyện đã đâu vào đấy.
