Vậy là, cả gia đình này, chỉ có mỗi tôi là bị lừa, như một thằng ngốc diễn vở kịch độc diễn suốt nửa năm?
Tôi càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ấm ức, há miệng cắn mạnh vào cánh tay hắn một cái, để lại một vết răng rõ ràng.
“Hít hà...” Hắn hít vào một hơi lạnh, nhưng không tránh, ngược lại còn ôm tôi chặt hơn.
“Anh trai, đã hả giận chưa? Có muốn cắn thêm miếng nữa không?”
“Chưa!” Tôi hung dữ nói, “Chuyện này chưa xong đâu! Cậu chờ đấy!”
Hắn cười khẽ, ôm tôi chặt hơn nữa, lồng n.g.ự.c rung lên: “Được, chưa xong.”
“Chúng ta còn cả đời để từ từ tính sổ.”
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ tôi, nơi vết đánh dấu của Enigma vẫn đang âm ỉ đau và nóng rát.
Cơ thể tôi mềm nhũn, lại bị hắn thuận thế đè xuống giường.
“Này! Thẩm Thính Tứ! Ban ngày ban mặt cậu làm gì! Cậu là chó à!”
“Làm chuyện nên làm.”
Giọng hắn lấp lửng, những nụ hôn dày đặc rơi xuống.
“Anh trai, anh phân hóa thành Beta, tôi rất vui.”
“Tại sao?” Tôi không hiểu, chuyện này có gì đáng vui.
“Bởi vì như vậy, anh chỉ có thể là của riêng tôi.”
Giọng hắn mang theo tiếng thở dài thỏa mãn.
“Chỉ có tôi, mới có thể cho anh tin tức tố, mới có thể cho anh... sinh con đẻ cái cho tôi.”
