SẾP TỔNG MỖI NGÀY ĐỀU GHEN TUÔNG TÔI

Chương 2

Tổng giám đốc Đường hôm nay đặc biệt bực bội.

Không, không phải hôm nay, mà là mấy ngày gần đây anh ấy đều đặc biệt cáu kỉnh.

Vết sưng ở khóe môi đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa xẹp hẳn.

Tôi pha một tách trà kim ngân hoa mang vào cho anh, anh nhướng mí mắt, nói ngắn gọn: “Cà phê.”

Tôi đẩy cốc trà về phía trước: “Tổng giám đốc Đường, khóe môi anh vẫn chưa lành, uống cái này giải nhiệt đi ạ.”

Ánh mắt Đường Tiêu Minh ‘vụt’ một cái, găm thẳng lên mặt tôi: “Cậu nghĩ tôi bị nóng trong người à?”

“À… không phải sao?” Không phải chính anh tự nói vậy sao?

“Cậu thấy tôi trông giống bị nóng trong người đến mức này không?”

“Thế thì, có lẽ, hình như, cũng, không phải?”

“Tôi thì thấy mình đang rất bực bội đấy.”

“…” Tôi im lặng.

Đường Tiêu Minh đột nhiên cầm điện thoại lên, thao tác một lúc rồi đẩy đến trước mặt tôi.

Điện thoại phát một đoạn ghi âm, có lẽ là vô tình ghi lại, vừa mở lên là một tràng tiếng lách cách.

Sau đó, một tiếng “BỤP” kinh thiên động địa.

Trái tim tôi rung lên dữ dội cùng với giọng nói giận dữ của Đường Tiêu Minh trong đoạn ghi âm.

“Diệp Sâm cậu điên rồi à!!!”

Trời biết, tôi làm trợ lý cho anh ấy bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy anh ấy kích động như vậy.

Giọng tôi say mèm:

“Sao thế? Hôn anh một cái thì sao?”

“Ngày nào anh cũng mặc như vậy đi làm, không phải là để quyến rũ tôi à?”

Mắt tôi tối sầm lại.

Sao lại thế được?!

Sao tôi có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?!

Những điều một kẻ say nên nói và không nên nói, sự vô tri và kiêu ngạo cuồng vọng – chỉ trong hai câu ngắn ngủi, tôi đã thể hiện trọn vẹn!

Trong đoạn ghi âm, Đường Tiêu Minh nhẫn nhịn: “Tôi mặc như thế nào?”

Tôi: “Vest! Sơ mi! Cà vạt! Ngày nào cũng dùng đồng phục để quyến rũ tôi!”

Đường Tiêu Minh: “Ai trong công ty mà chẳng mặc như vậy?”

Tôi: “Họ mặc sao đẹp bằng anh! Ngày nào anh ra ngoài cũng chọn lựa kỹ càng, chính là để tôi không thể rời mắt đúng không? Hừ, anh đúng là một người đàn ông đầy mưu mô!”

Đường Tiêu Minh: “…”

Tôi: “Lại đây, để tôi hôn thêm một cái, nếu không đừng trách tôi không khách khí với anh!”

Đường Tiêu Minh: “…”

Tôi: “Tôi đếm đến ba…”

Đường Tiêu Minh: “Cậu đang ra lệnh cho tôi à?”

Tôi: “Một!”

Đường Tiêu Minh: “Cậu bỏ qua ba và hai rồi… Ưm… đừng… shhh… cậu là chó à!…”

Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng lao tới ngắt đoạn ghi âm.

Mấy hôm trước, tôi đi tiếp khách với Đường Tiêu Minh, gặp phải một vị sếp cực kỳ giỏi uống rượu, để chắn rượu cho anh, tôi đã uống đến mức gần như mất hết nhân tính.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi quên sạch mọi chuyện, thậm chí không biết là ai đưa tôi về nhà.

Sau đó đến công ty, tôi thấy vị sếp đáng kính của tôi bị rách khóe môi, và hiếm hoi lắm mới thấy anh mệt mỏi tinh thần.

Tôi bày tỏ lòng biết ơn vì anh đã đưa tôi về nhà, cùng với sự quan tâm đến khóe môi của anh, nhưng anh chỉ đáp lại bằng hai chữ lạnh lùng: “Nóng trong.”

… Tôi đâu biết là loại nóng trong này chứ!

Trời ạ, tôi không dám tưởng tượng, bị cấp dưới cưỡng hôn, cơn nóng này phải lớn đến mức nào!

Đường Tiêu Minh dựa vào lưng ghế: “Trợ lý Diệp, nghe xong cậu có cảm nghĩ gì?”

Tôi hận không thể quỳ xuống ngay trước mặt anh.

“Xin lỗi Tổng giám đốc Đường, là lỗi của tôi, tôi đáng c.h.ế.t vạn lần!

‘Hôm đó tôi uống quá say, anh muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ xin anh đừng… đừng trừ lương của tôi được không ạ?”

Đường Tiêu Minh không nói gì.

Tôi kinh hồn bạt vía nhìn anh, đau khổ nhắm mắt, “Trừ cũng được, nhưng… có thể trừ ít thôi không, tôi còn người già trên, trẻ nhỏ dưới…”

“Cậu lấy đâu ra trẻ nhỏ?”

“Cháu trai, cháu gái, cháu ngoại, cháu dâu… nhiều lắm ạ, mọi người đều đang chờ tôi về phát lì xì.”

Tôi thành khẩn chớp chớp mắt nhìn Đường Tiêu Minh.

Đường Tiêu Minh không hề lay động: “Chỉ vậy thôi? Không còn gì khác?”

Bộ não tôi hoạt động hết tốc lực.

Có lẽ… anh sợ tôi thực sự có ý đồ gì đó không trong sáng với anh?

Mặc dù tôi thực sự có, nhưng chắc chắn không thể dễ dàng thừa nhận.

“Tổng giám đốc Đường anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi có tật xấu này, hễ say là hay nói linh tinh…”

“Hôn linh tinh?”

“Thì, cũng không hẳn…”

“Tôi là nạn nhân thứ mấy?”

“Tạm thời thì… tôi cẩn thận giơ một ngón trỏ lên.

Đường Tiêu Minh hỏi: “Thế còn Lăng Tử Phàm?”

Tôi ngơ ngác: “Liên quan gì đến cậu ấy ạ?”

“Hai cậu cũng say cùng nhau?”

“Không có ạ, chúng tôi chưa từng uống rượu cùng nhau.”

“Tức là cậu rất tỉnh táo, cậu tự nguyện?”

Chủ đề bắt đầu đi vào những chỗ tôi không hiểu.

Tỉnh táo gì, tự nguyện gì?

“Thôi được rồi, ra ngoài đi.” Mặt Đường Tiêu Minh hoàn toàn đen lại.

Tôi vội vàng quay người.

“Khoan đã.”

Tôi lại quay lại.

“Tối hôm đó cậu còn nói những gì khác nữa, cậu không còn chút ấn tượng nào sao?”

Tôi c.h.ế.t lặng.

“Nghĩ đi.” Đường Tiêu Minh ra lệnh không chút biểu cảm, “Nghĩ ra một câu tăng một ngàn tiền lương.”

Mắt tôi sáng rực.

 

 

back top