Tuy nhiên, đường đường là một đấng nam nhi cao lớn, chỉ cần tăng thêm chút tạ thôi mà hai chân đã muốn phế rồi, quả thật cũng hơi mất mặt…
Thôi, trước hết cứ cười thật tươi chào buổi sáng sếp đã.
“Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Đường, hôm nay sao anh lại đi thang máy nhân viên?”
“Bên kia có chút trục trặc.”
Đường Tiêu Minh liếc nhìn Lăng Tử Phàm.
Tôi chủ động giới thiệu: “Tổng giám đốc Đường, đây là Tiểu Lăng, Lăng Tử Phàm, mới được tuyển vào phòng Kỹ thuật tháng trước…”
“Tôi biết.” Giọng Đường Tiêu Minh lạnh nhạt, dừng một lát rồi nói tiếp, “Nghe nói hai người giờ đang ở chung?”
Khi nói câu này, ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người Lăng Tử Phàm.
Lăng Tử Phàm rõ ràng có chút căng thẳng, “À vâng… Tổng giám đốc Đường, tôi và anh Tiểu Diệp thuê chung phòng ạ.”
Đường Tiêu Minh tỏ vẻ không vui, nghe vậy lại nhìn về phía tôi và nói một câu: “Hai người tiến triển nhanh thật.”
?
Tiến triển gì cơ?
Tiến triển thuê chung phòng à?
Tuy hơi lạ, nhưng sao có thể để lời của sếp bị rơi xuống đất được?
Tôi thuận theo lời anh và nói: “Quả thật là khá trùng hợp, người bạn thuê chung phòng kia của tôi mới chuyển đi được hai hôm thì Tử Phàm vào làm, hôm đó nghe cậu ấy đang tìm nhà nên tôi tiện miệng hỏi một câu, không ngờ cậu ấy lại sắp xếp xong việc chuyển nhà nhanh đến vậy.”
Lăng Tử Phàm tuy là sinh viên mới ra trường nhưng gia cảnh khá giả, thuê nhà cầu tiện nghi thoải mái chứ không cầu rẻ, căn tôi thuê lại gần công ty và điều kiện cũng tốt, vừa khớp với yêu cầu của cậu ấy, thế là hai chúng tôi hợp nhau ngay.
Đường Tiêu Minh không nói thêm gì nữa.
Mọi người cùng nhau bước vào thang máy.
Giữa chừng, Lăng Tử Phàm xuống, còn tôi và sếp thì đi thẳng lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Nghĩ đến việc Lăng Tử Phàm là đồng hương lại còn là đàn em cùng trường, tôi nhân cơ hội nói thêm vài lời tốt đẹp về cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng sếp.
Đường Tiêu Minh khựng lại: “Cậu thích cậu ta lắm à?”
Tôi mỉm cười: “Hồ sơ của cậu ta rất tốt mà.”
Đường Tiêu Minh cười lạnh một tiếng: “Hồ sơ tốt, hay là thể lực tốt?”
Cái này… hai câu này có liên quan đến nhau không?
Tôi đang cố gắng suy đoán xem lời của sếp có ẩn ý gì không, thì anh ném lại một câu: “Trợ lý Diệp, cậu được đấy, cũng bắt đầu chơi trò quy tắc ngầm nơi công sở rồi à,” rồi bước vào văn phòng.
Tôi bối rối sờ sờ mũi.
Quả nhiên là khen lộ liễu quá rồi sao?
Nhưng hồ sơ của cậu ấy thật sự rất tốt mà, tôi cũng đâu có nói quá đâu.
