Bây giờ mỗi ngày tôi đều mang theo pheromone của Tần Diệu về nhà.
Đôi khi, cũng mang theo pheromone của Chu Dự Bạch.
Lục Tri Khắc chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó.
Anh ấy mấy lần muốn nói lại thôi.
Có lẽ muốn khuyên tôi đừng dính vào mối tình tay ba.
May mà anh ấy chưa nói ra.
Nếu không tôi thật sự sẽ mời anh ấy tham gia luôn.
“Ê anh, thiếu một người thôi, anh tham gia không?”
Một hôm, tôi và Tần Diệu mệt như chóa chết.
Chu Dự Bạch đưa chúng tôi về nhà.
Đến nhà tôi trước.
Lục Tri Khắc đứng ở ban công tầng hai, nhìn tôi bước xuống từ xe Chu Dự Bạch.
Tần Diệu thò đầu ra cửa sổ tạm biệt tôi.
Biểu cảm của Lục Tri Khắc, phải gọi là đỉnh cao.
Tôi quay người lên lầu, lúc lướt qua anh thì bị anh nắm chặt cổ tay.
Bàn tay đeo găng tay của anh vô cùng cứng rắn.
“Tống Vãn Tinh, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Tôi không giãy giụa, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Tôi cười với anh vừa ngọt ngào vừa ngây thơ:
“Anh, câu hỏi của anh kỳ lạ quá.”
“Không phải anh nói sao? Dự Bạch là người phù hợp với em nhất.”
Tôi nghiêng đầu:
“Nhưng em thấy Tần Diệu cũng không tồi, anh ta lái cơ giáp trông đẹp trai lắm.”
Tay Lục Tri Khắc run rẩy.
Tôi nhón chân, ghé sát tai anh, khẽ nói:
“Cho nên, anh ơi.”
“Trẻ con mới chọn lựa, em muốn cả hai, không được sao?”
