Miệng Tần Diệu thật sự rất rộng.
Theo nghĩa đen ấy.
Anh ta ngửa đầu, nhìn chiếc nguyên mẫu Thiên Khu Trưởng với vẻ há hốc miệng suốt mười phút.
Trông ngơ ngác.
Khiến tôi hơi nghi ngờ anh ta có làm được không.
Nhưng Chu Dự Bạch vừa đến, miệng anh ta lập tức ngậm lại.
Anh ta chào kiểu quân đội, bắt tay, nghiêm chỉnh không chút sơ suất.
“Chu thủ tịch, ngưỡng mộ đã lâu.”
Chu Dự Bạch gật đầu với anh ta, tiếp tục điều chỉnh thiết bị.
Tần Diệu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chu Dự Bạch, mắt đầy sùng bái:
“Đời này mà được lái cơ giáp do Chu thủ tịch thiết kế thì…”
Tôi vỗ vai anh ta nói: “Đừng đợi đời này nữa, ngay bây giờ luôn.”
Tần Diệu theo tôi vào buồng mô phỏng.
Dù sao anh ta cũng là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Lục Tri Khắc, một trong những phi công cơ giáp hàng đầu Đế quốc.
Màn hình mô phỏng sáng lên, là một bãi tập thiên thạch.
Tần Diệu nhìn tôi, nhướn mày cười.
Nhưng giây tiếp theo, cả thế giới đều méo mó!
【Cảnh báo! Thuật toán điều khiển cong không gian đã khởi động!】
【Cảnh báo! Tham số không gian đang bị viết lại!】
Tất cả mọi thứ trước mắt bị kéo dài, méo mó, cuối cùng hội tụ thành một xoáy nước kỳ ảo.
Tần Diệu mặt tái mét, siết chặt cần điều khiển.
Không gian khôi phục lại sự ổn định.
Trong buồng mô phỏng im lặng như tờ.
Vài giây sau, Tần Diệu bụm miệng.
“Ọe——”
Tôi gõ vào cửa sổ, đưa cho anh ta một cái túi nôn.
“Chào mừng trải nghiệm chuyến bay cong không gian đầu tiên của nhân loại.”
“Cảm giác thế nào, Thiếu tá Tần Diệu?”
