SAU KHI TỎ TÌNH VỚI THIẾU TƯỚNG ĐẾ QUỐC THẤT BẠI, HẮN LẠI ĐI MAI MỐI CHO TÔI

Chương 11

Tôi nhìn anh, mở lời:

“Anh đang tự cảm động cái gì vậy?”

“Anh không nghĩ mình cao thượng lắm sao?”

Lục Tri Khắc luôn thần thần bí bí không chịu mở miệng.

Ánh mắt của những người xem mắt đều rất phức tạp.

Anh chắc chắn đang giấu một bí mật nào đó mà tôi không biết.

“Anh muốn em kết hôn, muốn em ổn định.”

“Anh giới thiệu đủ loại người cho em.”

“Sao, anh sắp c.h.ế.t rồi à?”

“Phó thác người thân à?”

Lục Tri Khắc mở miệng mấy lần, cuối cùng chỉ cúi đầu nói: “Về phòng ngủ đi.”

Tôi ghé sát anh, cười hì hì nói:

“Em hai mươi hai tuổi rồi, hơi lớn để làm trẻ mồ côi.”

“Nhưng vừa đủ để làm vợ người khác.”

Anh đẩy cửa kính ra.

Tôi đuổi theo anh nói:

“Lục Tri Khắc, em trai anh không cần anh nữa đâu.”

“Anh không có vợ đâu.”

Lục Tri Khắc trông như sắp bốc khói.

Tôi bước qua anh, đi vào trong nhà.

Ánh sáng tối đi, nụ cười trên mặt tôi tắt hẳn.

Tôi về phòng, dùng thiết bị đầu cuối dự phòng nhắn tin cho Tần Diệu.

【Anh đoán xem, anh tôi nói với em rồi.】

Tần Diệu trả lời bằng một dấu hỏi.

【Anh ấy sắp c.h.ế.t rồi.】

Bên Tần Diệu hiện lên dòng chữ “Đang nhập liệu…”.

Tôi tiếp tục nhắn tin.

【Anh ấy c.h.ế.t rồi thì sẽ không có ai cản chúng ta nữa.】

Tần Diệu nổi giận.

Anh ta lách cách gửi đến một đoạn dài.

Trong lời nói, toàn bộ đều là sự bảo vệ dành cho Lục Tri Khắc.

Quả nhiên tôi không nhìn lầm anh ta.

Người này thật sự lắm chuyện.

Vừa chửi tôi vừa thu hồi tin nhắn.

Tôi chụp lại toàn bộ lịch sử trò chuyện.

Ồ, mật lệnh quân sự.

Ồ, cơ thể bị trùng hóa.

Ồ, không có kháng thể.

Ồ…

Hóa ra anh ấy thật sự sắp c.h.ế.t à?

Thảo nào không dám tháo găng tay, thảo nào không dám chạm vào tôi.

Tôi nắm chặt thiết bị đầu cuối, gượng cười.

Chuyện gì to tát đâu.

Cứ tưởng anh ấy thật sự không yêu tôi nữa chứ.

Làm tôi buồn bã vô ích lâu như vậy.

Cái người này ngốc thật, còn tưởng tôi quan tâm đến chuyện c.h.ế.t hay không c.h.ế.t gì đó.

Chồng c.h.ế.t rồi thì chẳng lẽ không còn là chồng nữa sao?

 

 

back top