Tôi lập tức hỏi anh:
“Vậy tại sao anh lại buông tay em?”
Lục Tri Khắc bặm môi, vẻ mặt hối lỗi.
“Coi như tôi chưa nói gì.”
Anh xoay người định về phòng ngủ.
Tôi đưa tay chặn anh lại.
“Lục Tri Khắc, lần này thật sự là cơ hội cuối cùng.”
Lục Tri Khắc liếc tôi một cái, rồi vòng qua.
Tôi lấy thiết bị đầu cuối ra, gọi cho Tần Diệu.
“Anh Diệu, anh để quên đồ ở nhà em rồi.”
Tần Diệu trả lời: “Ồ? Để quên gì?”
Tôi nhìn vào bóng lưng Lục Tri Khắc nói: “Là em.”
Vừa dứt lời, cổ tay tôi bị siết chặt.
Một lực lớn kéo tôi loạng choạng.
Thiết bị đầu cuối trượt khỏi tay tôi, bị một bàn tay đeo găng tay nắm lấy.
Một tiếng choang giòn tan, chiếc thiết bị đầu cuối quân dụng kiên cố vỡ tan trong lòng bàn tay anh.
Mảnh vỡ đ.â.m thủng găng tay, nhưng dường như anh không cảm thấy đau.
Lục Tri Khắc nhìn chằm chằm vào tôi:
“Tống Vãn Tinh, em thật sự muốn ở bên anh ta sao?”
Tôi cười vui vẻ: “Anh, đừng phong kiến như vậy.”
“Ngủ một chút thôi, đâu có nói là ở bên nhau hay không.”
Lục Tri Khắc rõ ràng sững sờ.
Tôi giơ ngón cái lên với anh:
“Đối tượng anh giới thiệu chất lượng cao thật đấy!”
“Mấy người đều đáng để ngủ một giấc.”
Vẻ mặt Lục Tri Khắc khó coi.
Tôi vỗ vai anh:
“Thôi bỏ đi, chuyện của giới trẻ chúng em anh không hiểu rõ đâu.”
Nói rồi, tôi bước qua anh.
“Đứng lại!”
Giọng Lục Tri Khắc run rẩy.
“Kết hôn, Tống Vãn Tinh, tôi bảo em tìm người để kết hôn!”
“Tìm người có thể chăm sóc em cả đời!”
“Chứ không phải bảo em giống như một bông hoa dại ven đường, mặc người hái, ngủ một giấc rồi bị vứt bỏ!”
Tôi nâng giọng, cũng hét vào mặt anh:
“Anh gào cái gì? Đời em không cần anh sắp đặt.”
“Tôi không muốn sắp đặt!” Anh gầm lên đáp lại.
“Em nghĩ tôi muốn đẩy em cho người khác sao?!”
Anh cứng người lại, dường như mới nhận ra mình đã nói gì.
Anh buông tay, lảo đảo lùi lại một bước, cả người như mất hết sức lực mà cong lưng.
Anh quay mặt đi, đè thấp giọng nói:
“...Tống Vãn Tinh, đừng tự hành hạ bản thân như vậy.”
“Coi như là… thương hại tôi đi.”
“Coi như tôi cầu xin em, ổn định lại, sống cho tốt, được không?”
