SAU KHI THIẾU GIA THẬT ĐƯỢC TÌM THẤY, TÔI CẦU XIN HỆ THỐNG ĐỪNG BÁM THEO MÌNH NỮA

Chương 35

Tôi ngây người nhìn anh mình, má ướt đẫm nước mắt từ lúc nào không hay. Giữa đêm đông lạnh giá, tôi bừng tỉnh nhận ra tình cảm anh dành cho tôi dường như sâu đậm hơn tôi tưởng.

Tôi cười: "Ân Dục Kỳ. Anh có thể quản em cả đời không?" Điều này có nghĩa là anh tôi không bao giờ được phép vi phạm pháp luật nữa, không được đi trên ranh giới mong manh đó nữa. Vừa dứt lời, anh tôi gật đầu không chút do dự, giọng điệu dịu dàng: "Qua đây đi, bảo bối."

Tôi chậm chạp trèo xuống, anh tôi xông tới ôm chặt lấy tôi. Tôi đang định mở lời thì tầm mắt thoáng qua hai bóng người. Giang Vãn Chu quần áo xộc xệch đứng ở dưới lầu, khóe mắt vẫn còn chưa lau sạch gỉ mắt, ngơ ngác nhìn tôi. Còn Tống Xuyên Tễ cũng mặc đồ ngủ, khoác chiếc áo khoác dày màu hồng, hốc mắt đỏ hoe nhìn tôi. Dường như họ vừa chứng kiến một buổi lễ đính ước thế kỷ.

... Mẹ kiếp. Anh tôi đúng là rất tâm cơ.

 

back top