SAU KHI THIẾU GIA THẬT ĐƯỢC TÌM THẤY, TÔI CẦU XIN HỆ THỐNG ĐỪNG BÁM THEO MÌNH NỮA

Chương 32

Anh tôi ngồi trên sofa phòng khách, thắp một ngọn đèn đợi tôi về. Tôi bước tới, anh kéo tôi vào lòng, cúi đầu sát lại. Ngay lập tức, bên môi là cảm xúc mềm mại. Nhìn người ngay sát trong gang tấc, tôi giơ tay ôm lấy cổ anh, vụng về đáp lại. Đồng tử của anh tôi co rút mạnh trong tích tắc, giây tiếp theo, tôi phải đối mặt với sự xâm chiếm mãnh liệt hơn. Trong hơi thở dốc, giọng anh tôi rất trầm:

"Hôm nay sao lại ngoan thế?"

Tôi cụp mắt, mím môi không nói, nhưng bàn tay lại không ngừng di chuyển trên người anh. Ánh mắt anh tôi tối sầm lại: "Bảo bối, đây là em tự tìm đấy nhé."

Cửa sổ biệt thự đóng chặt, gió lạnh rít gào bên ngoài, nhưng trong phòng là bầu không khí đang nóng dần lên. Giống như lúc sân khấu hạ màn, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay không ngớt. Không biết bao lâu sau, anh tôi giơ tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, khẽ dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc."

 

back top