Tôi đùa thôi. Thừa lúc mọi người không chú ý, tôi đã bỏ trốn ngay trong đêm. Tôi bảo Hệ thống đừng theo tôi nữa, cái "củ khoai lang bỏng tay" này ai thích thì cứ việc lấy đi. Nói thật, dưới sự ảnh hưởng của Tống Xuyên Tễ, tôi cảm thấy mình đã ổn hơn nhiều rồi. Ít nhất là trong mùa đông này, tạm thời tôi chưa muốn chết.
Tôi dứt khoát chạy đến một thành phố xa lạ, rút hết số tiền tiết kiệm ra. Sợ không đủ dùng, tôi lại gọi cho Giang Vãn Chu. Vì là đứa con riêng không được coi trọng nên cậu ta không được chia bao nhiêu tài sản, nhưng vẫn nghĩa khí đưa cho tôi một nửa số tiền riêng của mình. Tôi không khỏi cảm động, hứa sau này sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho cậu ta.
Giang Vãn Chu không quan tâm những thứ đó, cậu ta chỉ buồn bã: "Cậu không có ở đây, sau này ai chơi với tôi, ai nghe tôi nói nhảm chứ?" Tôi mím môi, cũng có chút đa sầu đa cảm. Giang Vãn Chu vốn không chịu được cảnh tôi không vui, cậu ta cười nói: "Cậu cứ lánh đi đã, sau này tôi sẽ đến chỗ cậu chơi."
Tôi gật đầu thật mạnh. Sau khi tắt video, tôi tháo thẻ SIM, đem điện thoại đi bán cũ. Không phải tôi đa nghi, nhưng ai biết điện thoại có bị gắn định vị hay không? Tôi vừa nghĩ vậy, Hệ thống yếu ớt nói: 【Gắn rồi.】
... "Sao cậu vẫn chưa đi?"
Dường như sợ tôi đuổi nó đi, Hệ thống khóc thút thít: 【Ký chủ hu hu hu, tôi không nỡ rời xa cậu, tôi sợ cậu lặng lẽ c.h.ế.t mất.】
... Cũng trọng tình trọng nghĩa đấy. Thôi kệ, cứ mang theo đi, biết đâu lúc mấu chốt còn báo tin được.
