Sau khi ra khỏi thư phòng, tôi chậm chạp đi về phòng, trong đầu vẫn đang đáp lại lời an ủi của Hệ thống. Bỗng nhiên, tôi bị người phía trước chặn đường. Du Hi Trinh tươi cười, nhưng thần sắc ẩn hiện vẻ kỳ quái: "Hĩ Hĩ, rất vui vì có thể trở thành người nhà với cậu."
Tôi quay mặt đi, giọng lạnh lùng: "Đừng gọi tôi như thế, chúng ta không quen." Nói xong, tôi vòng qua anh ta tiếp tục đi về phía trước. Chẳng ngờ tôi bị tóm chặt lấy:
"Tại sao còn đối xử với tôi như vậy?" Du Hi Trinh từ từ quay đầu, anh ta không còn che giấu bộ mặt thật nữa, đáy mắt hiện lên vẻ hưng phấn bệnh hoạn:
"Bây giờ chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau rồi, đừng từ chối tôi nữa được không? Cậu thừa biết là tôi thích cậu mà. Một năm trước khi thấy cậu ở trong bộ phận đó, tôi đã hạ quyết tâm, nhất định phải có được cậu."
... Mẹ kiếp. Cả nhà này đều có bệnh. Tôi dùng sức rút tay ra nhưng không được. Đm, tôi phục rồi đấy. Trong lúc tôi và Du Hi Trinh còn đang giằng co, cửa phòng anh trai tôi mở ra. Đón lấy ánh mắt âm trầm của anh, mặt tôi tê dại.
Con số trên đầu anh trai tôi đang tăng lên chậm rãi nhưng vững chắc. Cuối cùng dừng lại ở: 99.
Trước có anh trai, sau có Du Hi Trinh. Trên đầu còn có ông cha dượng gia trưởng và bà Ân phu nhân không phân biệt trắng đen. Ha ha. Muốn c.h.ế.t quá.
