SAU KHI THIẾU GIA THẬT ĐƯỢC TÌM THẤY, TÔI CẦU XIN HỆ THỐNG ĐỪNG BÁM THEO MÌNH NỮA

Chương 2

Lúc tan học, anh tôi ra khỏi trường muộn hơn bình thường mười phút.

Tôi và bác tài xế đều ăn ý ngậm chặt miệng, không ai dám hỏi han gì vị "đại Phật" này.

Chẳng bao lâu sau, qua lớp kính xe bán trong suốt, tôi thấy nam sinh thể thao kia đang đạp xe lướt qua. Hắn muốn đuổi kịp ba giây cuối cùng của đèn xanh.

Nhưng thật đáng tiếc là ——

"Rầm" một tiếng.

Chiếc xe đạp của nam sinh kia bị tuột xích ngay giữa ngã tư, bị một chiếc xe điện cũng đang vội vã đi tới đ.â.m ngã. Từng chiếc, từng chiếc một nối đuôi nhau.

Cậu ta bị đ.â.m văng ra ngoài liên tục.

Bên tai tôi vang lên một tiếng cười khẽ như có như không.

Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đầu cũng chẳng buồn ngoảnh lại mà ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tôi biết anh tôi có nhân cách phản xã hội, mức độ nguy hiểm cực cao.

Anh tôi cũng biết tôi bị trầm cảm.

Trong mắt anh, tôi là một kẻ nhu nhược chỉ biết tự giày vò bản thân.

Ở một khía cạnh nào đó, chúng tôi đều ngầm cảm thấy đối phương hình như có bệnh không hề nhẹ. Thế nên, chúng tôi chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của nhau.

 

 

back top