Cẩn thận cái gì? Ta đâu phải đứa trẻ ba tuổi, qua một cây cầu còn phải lo lắng sao?
Ta đang hoang mang không hiểu, thì sau lưng bị một lực mạnh đẩy tới.
Cả người ta rơi xuống hồ, lúc này ta mới nhìn rõ tình hình trên bờ.
Chu Văn là bạn học cùng lớp của ta, cũng là con trai của Chu Đồng Nhân, kẻ chủ mưu hãm hại phụ thân ta.
Giờ phụ thân ta được minh oan, phụ thân hắn vì vu khống phụ thân ta mà bị kết án 15 năm tù, hắn chắc chắn là vì tức giận nên mới ra tay hãm hại ta.
Nước hồ lạnh thấu xương, kích thích từng dây thần kinh của ta.
Lớn lên ở phương Nam, ta biết bơi, nhưng hiện tại cơ thể ta yếu ớt, lại mặc quá nhiều quần áo dày, áo bông thấm nước nặng như đá ngàn cân, kéo ta xuống không thể cử động được.
Chỉ vài hơi thở, ta đã không thể bơi được nữa, dần dần chìm xuống đáy hồ.
Sẽ c.h.ế.t như thế này sao? Ta còn chưa giúp mẫu thân và phụ thân đoàn tụ.
Ta không thể chết, ta không cam tâm.
Đột nhiên ta bị một bàn tay nắm lấy, ôm vào lòng, hắn truyền cho ta một chút hơi thở, rồi đưa ta bơi lên.
Không hiểu sao, trong vòng tay hắn ta cảm thấy rất an toàn, trong mơ hồ ta thấy bóng dáng của Tiêu Nhứ Ảnh.
Dù ta tự nhủ phải hận hắn, tự nhủ rằng sau này chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng cảm giác của ta không thể lừa dối chính mình.
Sự an toàn đó là sự tin tưởng có thể gửi gắm, là tình yêu sâu đậm không cần hồi đáp.
Vốn dĩ cơ thể đã không khỏe, lần này lại đưa ta đến cửa tử.
Trở về sau đó ta bắt đầu sốt cao, dùng thuốc gì cũng không hạ sốt.
Bất đắc dĩ, Tiêu Nhứ Ảnh liên tục dội nước lạnh lên người rồi ôm ta, để hạ nhiệt cho ta.
Ta lúc tỉnh lúc mê, sờ vào cảm giác lạnh buốt bên cạnh, không ngừng rúc vào lòng hắn để hút lấy hơi lạnh.
"Ngoan, đừng động đậy, lát nữa ta sẽ không nhịn được đâu." Hơi thở Tiêu Nhứ Ảnh phả ra nóng rực khó chịu.
Ta lại càng không thoải mái, cố sức áp sát vào n.g.ự.c hắn để hấp thụ hơi lạnh.
Cứ như vậy lúc tốt lúc xấu, giày vò suốt nửa tháng, cuối cùng cũng chờ được ngự y do trưởng công chúa phái đến.
Ngự y khám xong lắc đầu, nói muốn sống phải cần m.á.u ở tim của người yêu nhau làm thuốc dẫn.
Ta biết đây là trời muốn diệt ta, ta đã từ bỏ rồi.
Trong những năm tháng còn lại, giúp song thân đoàn tụ là tâm nguyện lớn nhất của ta.
Không chậm trễ nữa, ta lập tức tìm phụ thân bàn bạc.
Tuy phụ thân muốn đi cầu xin Tiêu Nhứ Ảnh xin thuốc dẫn, nhưng làm chuyện tổn hại người khác ông cuối cùng cũng không làm được, chúng ta quyết định lập tức khởi hành về kinh thành cứu mẫu thân.
Để ta có thể thuận lợi cứu phụ thân, mẫu thân bị giữ lại ở kinh thành, đây cũng là điều kiện trưởng công chúa đồng ý cho ta nam hạ.
Ta thu dọn đồ đạc, vừa bước ra khỏi phòng, đã thấy Tiêu Nhứ Ảnh lảo đảo đi tới.
"Đừng vội về, đây là thuốc dẫn, chữa khỏi rồi hẵng về."
Tiêu Nhứ Ảnh sắc mặt tái nhợt, trước n.g.ự.c lấm tấm vết máu, bưng nửa bát máu.
Đây là thuốc dẫn cứu mạng, nhưng ta lại chần chừ không dám nhận.
Ta sợ!
Ta sợ thuốc dẫn có tác dụng, ta sợ hắn thật lòng thích ta, và cũng sợ ta còn yêu hắn.
Thấy ta mãi không động đậy, hắn thở dài một tiếng bất lực nói: "Ta không cầu ngươi tha thứ cho ta, cũng không cầu sau này có thể ở bên cạnh ngươi, chỉ cầu ngươi sống tốt được không?"
Phụ thân ta luôn được hắn chăm sóc, đầy thiện cảm với Tiêu Nhứ Ảnh, nhận lấy bát thuốc, không ngừng cảm ơn.
Thực ra, tất cả những gì hắn đã làm những ngày này, lúc này cũng chiếm trọn tâm trí ta, ta cúi đầu thấp hơn, hy vọng che giấu cảm xúc lúc này.
Tiêu Nhứ Ảnh lại ngã xuống.
Ta hoảng loạn.
Ta bất chấp tất cả lao đến bên hắn, ôm hắn lên.
Không ngừng gọi tên hắn, hắn không có bất kỳ phản ứng nào.
Nước mắt ta không biết từ lúc nào đã rơi xuống tí tách.
"A Ảnh, ngươi đừng dọa ta, ngươi tỉnh lại đi!"
"Ta không giận ngươi nữa, ngươi nói gì ta cũng đồng ý, được không?"
"Được." Tiêu Nhứ Ảnh khó nhọc nâng tay lên.
"Ngươi..." Ta vừa định nói hắn, thì hắn đã hoàn toàn ngất đi, tim ta lại rơi xuống đáy vực.
May mắn là hắn chỉ bị mất m.á.u quá nhiều nên ngất đi, đại phu đã kê cho hắn vài thang thuốc bổ khí huyết.
Bệnh tình ta cũng dần thuyên giảm nhờ thuốc dẫn của hắn.
Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng khó khăn mới lại xuất hiện.
