SAU KHI TA CẦU KẾT NGHĨA HUYNH ĐỆ BỊ CỰ TUYỆT, HẮN LẠI HỐI HẬN

Chương 7

"Phạm Mộng Thư, ngươi dám hủy hôn, hôm nay bản thiếu gia sẽ bắt ngươi phải trả giá."

Quý Tông hung dữ chặn đường ta.

Hắn là ca ca của Quý Lan, đến đòi công bằng cho nàng, ta có thể hiểu được, nhưng ta đã trả hết những gì nợ Quý phủ rồi.

Quý Tông không nói nhiều, vung đao c.h.é.m tới.

Đúng là một kẻ điên, nếu hôm hủy hôn hắn có mặt, e rằng ta đã c.h.ế.t rồi.

Tuy nhiên ta vẫn khá kính phục hắn, bất chấp sự phản đối của song thân, kiên quyết chuộc thân cho một tiểu quan, và kết khế trọn đời trọn kiếp.

Quý Tông không hổ danh là tiêu sư, một mình đánh với hai thị vệ của ta mà không hề nao núng.

Đột nhiên Tiêu Nhứ Ảnh xuất hiện, nắm tay ta rồi chạy.

Không biết từ lúc nào ta đã quay trở lại căn nhà cũ.

Hoang lạnh.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, căn nhà đã phủ đầy bụi, sân vườn cũng đầy cỏ dại và lá khô.

Bi ai! Đau lòng!

Tiêu Nhứ Ảnh dường như nhìn thấu nỗi buồn của ta, tiến lên ôm ta vào lòng.

"Xin lỗi ngươi, tất cả đều là lỗi của ta, ta không ngờ mọi chuyện lại đến mức này. Ngươi có thể đánh ta, mắng ta, nhưng đừng đuổi ta đi, để ta ở bên cạnh ngươi được không?"

Hắn không nói thì thôi, vừa nói xong ngọn lửa trong lòng ta lại bùng lên.

"Đây đều là nhờ phúc của ngươi, ngươi nhìn chỗ này xem." Ta chỉ vào lớp bụi trên bàn, đẩy mạnh cửa sổ đầy bụi, "Còn cả chỗ kia nữa."

"Ha! Giờ nhà ta tan cửa nát nhà, ngươi một câu 'xin lỗi' là có thể thay đổi được sao?"

Ta càng nói càng kích động, từng bước dồn hắn vào góc tường.

"Phải, là lỗi của ta, ngươi đừng kích động." Tiêu Nhứ Ảnh thấy ta thực sự nổi giận, lập tức xuống giọng.

"Kích động? Ha, ngươi có biết ta muốn g.i.ế.c ngươi đến mức nào không?" Ta túm cổ áo hắn ấn mạnh vào tường, ánh mắt đầy hận thù.

"Phụt!"

Ta giận quá hóa đau tim, một ngụm m.á.u tươi phun ra, vội vàng dùng tay che miệng.

Máu tươi chảy dọc theo kẽ ngón tay, hắn lo lắng đưa tay đỡ ta, bị ta đẩy ra.

"Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa, đây chẳng phải là điều ngươi mong muốn sao?"

Ta lảo đảo lùi lại, không muốn hắn thấy bộ dạng chật vật của mình.

"Tử Thư, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta thừa nhận cách làm của ta trước đây có phần quá khích, nhưng ta thật lòng thích ngươi."

"Ha ha ha..." Ta ngửa mặt lên trời cười lớn, m.á.u me đầy miệng trông vô cùng bi thương, "Thích ta? Lúc ta cầu xin ngươi thích ta, ngươi đã làm gì?"

"Bây giờ nói thích ta, ta..."

Đau lòng, đau đến không nói nên lời.

Ta biết cơ thể lúc này không nên tức giận như vậy, nhưng ta không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Khoảnh khắc ta ngã xuống, ta thấy hắn lo lắng chạy về phía ta.

Lẽ nào những gì hắn nói đều là thật sao? Vậy ta làm như vậy có phải cũng là một cách trả thù hắn không.

Nhìn vẻ mặt tự trách, lo lắng của hắn, tâm trạng ta lại có chút thoải mái một cách kỳ lạ.

Nhưng hậu quả của sự tùy hứng chính là, cơ thể ta tồi tệ hơn bao giờ hết.

Hoàn toàn không thể xuống giường, vì vậy vụ án của phụ thân lại bị đình trệ.

Mấy ngày nay, Tiêu Nhứ Ảnh luôn túc trực bên cạnh ta không rời, ta có chút cảm động.

Một người từng kiêu ngạo như vậy, giờ ta bảo làm gì hắn làm nấy.

Nhưng, những chuyện trước kia giống như vết nứt trên gương, một khi đã có, thì không thể xóa bỏ, ta cuối cùng cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng mình.

Nửa tháng sau, khi thời tiết chuyển lạnh, bệnh tình ta lại có xu hướng nặng hơn, bất đắc dĩ ta đành giao vụ án này cho Tiêu Nhứ Ảnh giúp đỡ.

May mắn là hắn không phụ sự kỳ vọng, nửa tháng sau cuối cùng ta cũng nhận được tin phụ thân được minh oan.

Để phụ thân không lo lắng, ta trang điểm nhẹ, che đi vẻ tiều tụy, đi đón phụ thân ra tù.

Cuối cùng cũng gặp được phụ thân, ông có hơi gầy đi, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, điều này khiến ta yên tâm phần nào.

"Cha!"

Ta lớn tiếng gọi, chạy về phía phụ thân.

Khuôn mặt vui mừng của phụ thân dần trở nên kinh hãi, ông lớn tiếng bảo ta cẩn thận.

 

back top