SAU KHI TA CẦU KẾT NGHĨA HUYNH ĐỆ BỊ CỰ TUYỆT, HẮN LẠI HỐI HẬN

Chương 2

Cha mẹ ơi, hắn uống nhầm thuốc rồi sao.

Ta bò dậy cởi áo ngoài, nhìn hắn một cách nghiêm túc: "Được, chỉ cần ngươi không động đến nàng ấy, thế nào cũng được."

Ta biết hắn xưa nay thích làm trái ý ta. Quả nhiên, hắn dừng động tác tiếp theo lại, nhìn chằm chằm vào ta.

Giống như một con rắn đang thè lưỡi, theo dõi con mồi của mình.

"Được, ta không động, ngươi tự động đi." Ánh mắt hắn hoàn toàn lạnh lẽo, "Ta ra lệnh cho ngươi đuổi nàng ấy đi, hủy hôn ước."

Làm như vậy quá tuyệt tình. Một cô gái bị hủy hôn, sau này rất khó tái giá, cho dù lấy được cũng chỉ có thể làm thiếp.

"Nếu ta nói không thì sao?"

Tuy ta và Quý Lan chưa chính thức bái đường, nhưng cũng không thể vì ta mà liên lụy nàng ấy.

"Đây là ngươi đã chọn giữa nàng và phụ thân ngươi sao?"

Hắn cười nham hiểm, một câu nói như một ngọn núi lớn đè nén ta đến không thở nổi.

"Vậy ngươi có thể cho ta đi thăm phụ thân ta trước không."

Hắn không từ chối, đích thân dẫn ta đến phòng giam.

Phụ thân vẫn ổn, không bị tra tấn, việc ăn ở cũng được sắp xếp chu đáo.

Nhưng ta vẫn không kìm được nước mắt.

"Phụ thân..."

Ta úp mặt vào cửa phòng giam, nắm c.h.ặ.t t.a.y phụ thân, buồn bã không nói nên lời.

Tất cả là vì ta, phụ thân mới phải chịu khổ như vậy.

"Đừng lo lắng, Tiêu công tử đã lo liệu hết rồi, con xem vi phụ không hề hấn gì, còn phải cảm ơn Tiêu công tử nhiều."

"Bá phụ, ta và Tử Thư là đồng môn, đều là người nhà, không cần khách khí như vậy." Tiêu Nhứ Ảnh mỉm cười, vô cùng chân thành.

Trong hoàn cảnh này mà phụ thân lại phải quay sang an ủi ta, ta thầm giận bản thân mình vô dụng.

Thế nhưng Tiêu Nhứ Ảnh giả vờ quá tốt, nhìn vẻ mặt phụ thân, rõ ràng là đã bị hắn lừa gạt hoàn toàn.

Chưa nói được mấy câu, cai ngục đã thúc giục chúng ta đi.

"Ngươi cứ để huynh đệ ta nói thêm vài câu đi, vội vàng cái gì?" Tiêu Nhứ Ảnh giả vờ bất mãn mắng cai ngục.

"Không phải tiểu nhân không cho, mà là làm theo quy củ, nếu không bề trên trách tội, tiểu nhân cũng khó ăn nói."

Cai ngục lộ vẻ khó xử, nhưng ta biết chúng đang diễn kịch.

Tiêu Nhứ Ảnh là công tử của huyện thái gia, trong cả huyện này ai mà không nể mặt hắn ba phần, đây không phải diễn trò cho chúng ta xem thì còn là gì.

Thật trớ trêu, phụ thân ta lại tin vào màn kịch này, dặn ta yên tâm, có Tiêu Nhứ Ảnh ở đây, không cần lo lắng cho ông.

Chính vì có Tiêu Nhứ Ảnh nên ta lại càng lo lắng hơn. Hắn từ nhỏ đã ngang ngược vô pháp, là công tử bột số một trong huyện, chuyện gì cũng dám làm.

Quả nhiên, Tiêu Nhứ Ảnh cố ý dẫn ta đến phòng giam đầy rẫy công cụ tra tấn.

Hắn đưa chiếc bàn ủi đang cháy đỏ rực đến trước mặt ta, để ta cảm nhận sức nóng kinh hoàng đó.

"Cái này sẽ khiến thịt người bị bỏng thơm như thịt nướng."

"Cái này sẽ bóc toàn bộ móng tay ngươi ra, rồi thả vào nước muối, chậc, cái cảm giác đó..."

Cây kìm kẹp móng tay to lớn dính m.á.u khô khiến người ta sởn gai ốc.

Ta chỉ là một thư sinh, chưa từng thấy những thứ này, quả thực đã bị dọa sợ, liên tục lùi bước dưới sự tấn công của hắn.

Thấy đã đạt được hiệu quả, hắn uy hiếp: "Ngươi tốt nhất nên nghĩ cho kỹ ngươi phải làm gì, không chừng những thứ này sẽ được dùng lên người phụ thân ngươi."

"Không được động vào phụ thân ta, có giỏi thì ngươi nhắm vào ta này!" Ta mắt đỏ hoe gầm lên giận dữ.

"Ha ha ha..." Tiêu Nhứ Ảnh ngửa mặt lên trời cười lớn, "Ta chỉ cho ngươi một đêm để suy nghĩ."

 

back top