Ta bị ép mang theo năm trăm lạng bạc trắng tìm đến kẻ khiến ta vừa yêu vừa hận – Tiêu Nhứ Ảnh.
Hắn ngồi nghiêng trên ghế, phe phẩy quạt, cười đầy vẻ đắc ý.
Ta đặt bạc xuống trước mặt hắn, vừa định mở lời thì bị hắn ngắt lời.
"Quỳ xuống."
Tiêu Nhứ Ảnh khép quạt lại, sắc mặt âm u bất định.
Ta thật muốn xông lên tát hắn một bạt tai, nhưng giờ không phải lúc thể hiện sự mạnh mẽ.
Ta thuận theo quỳ xuống.
"Lần này xem như còn biết nghe lời." Tiêu Nhứ Ảnh có vẻ hài lòng, dùng quạt nâng cằm ta lên, tỉ mỉ quan sát.
"Làm thế nào ngươi mới chịu thả phụ thân ta?" Ta đè nén xúc động trong lòng, nhìn hắn cầu xin.
"Nói ra thì cũng đơn giản. Từ hôm nay trở đi, ngươi làm chó bên cạnh ta, ta sẽ thả phụ thân ngươi."
"Ngươi..."
Ta vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng bị hắn dùng tay ấn chặt vai.
Sao hắn lại có thể vô liêm sỉ đến vậy?
Ngày trước ở học viện, ta đã thổ lộ với hắn, muốn kết thành anh em kết nghĩa.
Chính hắn không muốn, cự tuyệt ta xa tận ngàn dặm, còn quay lại tuyên truyền chuyện này khắp học viện.
Không chỉ thế, hắn còn cố tình gây sự ức h.i.ế.p ta, dưới con mắt của bao người giẫm ta dưới chân, bảo ta không xứng làm khế đệ của hắn.
Hắn thậm chí còn liên kết với mấy đồng môn ném ta vào thanh lâu, lớn tiếng tuyên bố muốn xem ta có thể làm chuyện đó hay không.
Chính hắn đã khiến ta hết hy vọng. Ta quyết định nghe theo sắp xếp của song thân, về nhà thành thân, kế thừa gia nghiệp.
Nhưng hắn không hề có ý định buông tha ta, cố tình phá hoại hôn lễ của ta. Ngay trong ngày cưới, hắn dẫn theo bộ khoái đến bắt phụ thân ta đi.
Hắn lớn tiếng nói đó là vì phụ thân ta buôn lậu muối, là tội đáng phải chịu.
Thế nhưng trong lòng chúng ta đều rõ, phụ thân ta là đại thiện nhân trong vùng, luôn an phận thủ thường nhất, sao có thể làm loại chuyện phạm pháp đó?
Trước khi đi, hắn cố tình ghé vào tai ta nói: "Chưa được ta đồng ý đã dám thành thân, ta xem ngươi muốn phụ thân ngươi c.h.ế.t trong lao tù đây."
Đây rốt cuộc là cái gì?
Ta không thể hiểu nổi.
Rõ ràng là hắn nói ta không xứng, là hắn không cần ta.
Giờ lại phá hoại hôn lễ của ta, còn lấy tính mạng phụ thân để uy h.i.ế.p ta.
Hắn chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.
"Vẫn chưa nghĩ xong sao? Nếu không làm chó của ta thì cút đi!"
Tiêu Nhứ Ảnh đứng dậy quay lưng về phía ta, một áp lực vô hình bao trùm toàn thân ta.
Hắn là cố ý, tuyệt đối là cố ý, nếu ta bỏ đi, phụ thân ta nhất định sẽ gặp tai ương.
Ta cắn răng, siết chặt nắm đấm, không tình nguyện kêu lên.
"Gâu!"
Tiêu Nhứ Ảnh cười lớn, một cú đá vào lưng ta.
"Vậy mới ngoan chứ!"
Ta nằm rạp trên đất không nói một lời, chẳng còn tôn nghiêm gì nữa. Những chuyện này đã diễn ra hàng ngày ở học viện, ta đã quen rồi.
Nếu chỉ như thế này có thể khiến hắn thả phụ thân ta ra, vậy thì đúng là may mắn lớn.
"Chát——"
Hắn vỗ một cái vào m.ô.n.g ta, khiến lòng ta giật mình.
Tiêu Nhứ Ảnh nhìn bàn tay mình, lẩm bẩm: "Cũng khá có đàn hồi."
Không đợi ta kịp phản ứng, hắn đã ôm ta từ phía sau, khiến cả người ta ngã vào lòng hắn.
Tim ta muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng nắm lấy bàn tay hắn đang sờ soạng khắp nơi.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì với chó của ta thì làm, cần ngươi quản sao?"
Hơi thở nóng ấm của hắn phả vào tai ta, khiến ta cảm thấy tê dại, cơ thể cũng không tự nhiên mà mềm nhũn ra.
Thấy ta phản ứng như vậy, hắn càng táo bạo hơn, ngậm lấy vành tai ta.
Ta cảm thấy sức lực trên người bị rút cạn từng chút một.
Ta gần như cầu khẩn nói: "Đừng, đừng như vậy, ta đã thành hôn với Quý Lan rồi."
Động tác của hắn đột nhiên khựng lại, hắn dùng sức cắn ta một cái, rồi đẩy ta ngã xuống đất.
Đau quá, ta không hề phòng bị, mặt úp xuống đất.
"Ngươi muốn giữ thân trong sạch cho nàng sao?" Hắn nhìn ta với vẻ âm hiểm, "Ha ha ha... Nếu đã như vậy, ta càng không cho ngươi toại nguyện."
Nói xong. Hắn túm lấy cổ áo sau của ta, ném ta lên giường.
