Tôi bị một loạt câu hỏi chất vấn của hắn làm cho hơi choáng váng.
“Tạ Xuyên, anh lên cơn điên gì vậy, Hạ Lương chỉ là bạn nối khố của tôi.”
Tạ Xuyên rất tự nhiên xuyên tạc ý tôi: “Cậu muốn nói với tôi, hai người quen nhau từ nhỏ, quen biết sớm hơn tôi phải không?”
Cái gì với cái gì vậy trời.
Tôi ngẩng đầu, còn muốn tiếp tục cãi nhau với hắn.
Nhưng bị một nụ hôn nuốt chửng phần lớn sức lực.
“Tạ Từ, hai người không sao chứ?” Giọng Hạ Lương đột nhiên vang lên bên ngoài.
Cơ thể tôi khẽ cứng lại, lấy lại hơi, vừa định mở lời.
Thì bị Tạ Xuyên dùng tay bịt miệng.
Sau đó, Tạ Xuyên bắt đầu hôn và cắn lên n.g.ự.c tôi.
Một chân hắn nhân cơ hội luồn vào giữa hai chân tôi, dùng đầu gối nhẹ nhàng cọ xát.
Hạ Lương lại gõ cửa.
“Tạ Từ, cậu nói gì đi chứ, đừng dọa tôi!”
“Tạ Xuyên, đó là em trai cậu, đừng làm chuyện dại dột!”
Cửa phòng ngủ không khóa.
Hạ Lương có thể đi vào bất cứ lúc nào.
Tôi co gối thúc vào bụng Tạ Xuyên.
Cố gắng kéo giãn khoảng cách.
Nhưng lại bị hắn càng giữ chặt hơn một cách cưỡng chế.
Tiếng tim đập lớn đến chấn động màng nhĩ.
Giọng Hạ Lương vang lên bên ngoài hết lần này đến lần khác.
Vừa lo lắng, vừa sợ hãi, nhưng lại là cảm giác kích thích sắp làm tôi phát điên.
Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng cạch từ tay nắm cửa, không thể nhịn được nữa, tôi dùng sức cắn vào ngón tay hắn.
Trong lúc hắn rút tay về, tôi hét lên: “Tôi không sao, Tạ Xuyên say rồi, cậu đừng vào, tôi sợ hắn lên cơn sẽ làm bị thương cậu.”
Tay Hạ Lương khựng lại: “Thật sự không sao ư? Tôi thấy ánh mắt Tạ Xuyên lúc nãy, như muốn ăn thịt cậu vậy.”
Nghe vậy, tôi vô thức nhìn khuôn mặt Tạ Xuyên.
Hắn quả thực là định ăn thịt tôi.
Nhưng không phải kiểu ăn đó...
Tôi lấy lại hơi: “Thật sự không sao, đừng quên mối quan hệ của chúng tôi, là tôi đè hắn một đầu.”
Nghe tôi nói vậy, Hạ Lương mới yên tâm, kéo cửa đóng lại.
Trước khi đi còn không quên dặn dò: “Có vấn đề gì nhớ gọi tôi.”
Tiếng bước chân xa dần, Tạ Xuyên lại bắt đầu không an phận.
Hay nói đúng hơn, hắn chưa bao giờ an phận.
Sau khi ký ức ba năm quay về, tôi mới giật mình nhận ra tiếp xúc với hắn lại có cảm giác đến vậy.
Tạ Xuyên vừa làm loạn, vừa đe dọa: “Nếu cậu không đồng ý từ bỏ thích cậu ta, tôi sẽ làm chuyện đó với cậu ngay tại nhà cậu ta...”
Tôi lười nghe hắn nói nhảm, dùng sức túm lấy cổ áo hắn.
“Mẹ kiếp, anh có làm hay không!”
