Ồn ào quá.
Tôi giãy ra khỏi bàn tay đang kiềm chế mình, kéo mép quần lót.
Hạ Lương đang do dự giữa việc che mắt và hét lên hai giây, cửa phòng ngủ bị người ta từ bên ngoài đẩy ra.
Tạ Xuyên mang theo hơi thở hung hăng đứng ngoài cửa, các khớp ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Ánh mắt lạnh lẽo phản chiếu cảnh tượng giống hệt như bắt gian tại giường.
Hạ Lương quên luôn cả việc chất vấn làm sao Tạ Xuyên biết mật mã nhà mình, vội vàng nhảy dựng lên giải thích.
“Tôi không phải, tôi không có, đều là hắn!”
Tạ Xuyên toàn thân phát ra áp lực khiến không khí cũng không dám đến gần.
Bước nhanh đến bên giường.
Tôi cảm thấy mình bị người ta bọc trong chăn rồi bế lên.
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy giọng Tạ Xuyên: “Hắn chính là mối tình đầu của cậu?”
Chưa kịp để tôi đáp lời, lại nghe thấy tiếng Hạ Lương khẩn thiết cầu xin.
“Không phải tôi! Có gì nói chuyện tử tế, đừng, đừng động tay chứ...”
Tôi mở mắt: “Đừng bắt nạt Hạ Lương.”
Sự hung hăng trên người Tạ Xuyên càng nặng hơn.
Trừng mắt nhìn Hạ Lương một cái, rồi bế tôi sang phòng bên cạnh.
Bị quăng quật như vậy, tôi hoàn toàn hết buồn ngủ.
Há miệng, vừa định hỏi hắn làm sao biết tôi ở đây.
Thì bị Tạ Xuyên giành nói trước một bước: “Cậu nói mối tình đầu chính là hắn?”
“Cậu giấu kỹ thật đấy.”
“Tôi và hắn chỗ nào giống nhau?”
“Tiêu chuẩn tìm thế thân của cậu chỉ cần cùng giới tính thôi sao?”
“Mẹ nó, tôi thua kém hắn chỗ nào?”
