OMEGA THẬT THÀ BỊ CHỒNG CŨ ÉP KẾT HÔN LẠI LẦN 3 VỚI HẮN

Chương 38 - END

Những ngày sau đó, Liêu Dực Tu hoảng hốt cảm thấy họ giống như một gia đình ba người bình thường nhất.

Phó Tang Nhạc không còn kháng cự sự tiếp cận của anh nữa, thậm chí sẽ ngầm đồng ý việc anh tự nhiên ôm eo mình trước mặt người khác.

Khi Lệ Lệ làm nũng trước mặt anh, khóe miệng Phó Tang Nhạc sẽ hơi cong lên, trong mắt chứa đầy ánh sáng nhỏ vụn của mặt trời.

Bác sĩ đã nói tuyến thể của Phó Tang Nhạc có thể chữa trị, chỉ là chức năng có thể không phục hồi được như trước.

Liêu Dực Tu muốn phương án điều trị tốt nhất, tiền không thành vấn đề.

Phó Tang Nhạc lại chỉ lắc đầu, nói đã quen rồi.

Họ sẽ trao nhau một nụ hôn vào sáng sớm, sẽ ôm nhau ngủ vào đêm khuya.

Cho đến khi Liêu Dực Tu quỳ một gối xuống đất, dâng nhẫn lên hỏi Phó Tang Nhạc có đồng ý tái hôn với anh một lần nữa không.

Ánh mắt Phó Tang Nhạc rất bình tĩnh, nhưng lại bình tĩnh đến mức khiến Liêu Dực Tu hoảng hốt: “Anh vẫn nên suy xét kỹ lại đi.”

Liêu Dực Tu lúc này mới hiểu ra, dưới những sự thân mật khăng khít đó, Phó Tang Nhạc trước sau vẫn giữ lại một phòng tuyến không ai có thể vượt qua.

Một Omega đã từng bị đánh dấu hoàn toàn rồi lại bị tẩy sạch, đã sớm mất đi sự tin tưởng bản năng đối với Alpha.

Chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cộm đến đau nhói. Anh đột nhiên nhớ tới vẻ mặt Phó Tang Nhạc khi nói “Đã quen”, đó là sự thoải mái, cũng là sự chấp nhận số phận.

Liêu Dực Tu chậm rãi thu hồi vẻ thất vọng trên mặt, nắm chặt chiếc nhẫn chưa kịp trao đi đó, kiên định nói: “Không sao, tôi sẽ luôn cầu hôn, cầu cho đến khi cậu gật đầu mới thôi.”

Phó Tang Nhạc quay mặt đi, không nói cho anh biết rằng ngay từ sau ca phẫu thuật kia, mình đã không thể nghe thấy mùi tin tức tố của Alpha nữa.

Phản ứng bài xích tuyến thể dữ dội khi mang thai Lệ Lệ, đã vĩnh viễn tước đoạt khả năng cảm nhận nguyên thủy nhất của cậu với tư cách là một Omega.

Những sự trấn an ngọt ngào, sự chiếm hữu hung hãn, tất cả hơi thở thiên bẩm của Alpha, đối với cậu đều trở thành hư vô.

Nhưng cậu cũng không hối hận về lựa chọn này.

Cậu muốn Liêu Dực Tu suy xét kỹ lại: Một Omega ngay cả đánh dấu cũng không giữ được, tuyến thể khiếm khuyết nghĩa là sự kết hợp vĩnh viễn thất bại, là sự dày vò của kỳ nhạy cảm không được an ủi.

________________________________________

Mấy năm trôi qua, sự nghiệp Phó Tang Nhạc một lần nữa có khởi sắc.

Khoản nợ Mạnh Tiêu đã nợ trước đây đã được Liêu Dực Tu lặng lẽ xử lý sạch sẽ vì chột dạ.

Phó Tang Nhạc từng đề nghị muốn dọn ra ngoài ở, Liêu Dực Tu đã hút thuốc suốt đêm ở ban công, khi hừng đông thì mang đầy mùi khói đổ ập vào cửa phòng ngủ: “Cậu đi đâu, tôi sẽ theo đến đó. Cậu đừng hòng bỏ tôi lại.”

Phó Tang Nhạc nhìn dáng vẻ này của anh: “Vậy trước mắt không dọn nữa.”

Sau khi Lệ Lệ học tiểu học, Liêu Dực Tu đã hoàn toàn trở thành người đàn ông tốt của gia đình.

Mỗi ngày đón đưa con bé không sai sót, phụ đạo bài tập. Phó Tang Nhạc thì chuyên tâm bươn chải bên ngoài.

Hôm nay Liêu Dực Tu đón con về, khí áp cả người rất thấp.

Anh đi theo sau Phó Tang Nhạc lòng vòng, giọng nói càng lúc càng tủi thân: “Hôm nay cô giáo Lệ Lệ lại nhầm tôi là chú của con bé. Tôi là cha ruột được không?”

Phó Tang Nhạc đang xem tài liệu, không ngẩng đầu lên: “Trên pháp luật không phải.”

“Phó Tang Nhạc, cậu ngủ với tôi nhiều lần như vậy... Phải chịu trách nhiệm.”

Phó Tang Nhạc đối với hành vi động một tí là đòi danh phận của Liêu Dực Tu rất bất đắc dĩ.

Tên đầy đủ của Lệ Lệ là Phó Lệ Ninh. Lúc trước Phó Tang Nhạc và Mạnh Tiêu cầm giấy ly hôn, Lệ Lệ liền theo họ Phó.

Liêu Dực Tu vẫn lải nhải cho đến tận lúc buồn ngủ.

Phó Tang Nhạc bị Liêu Dực Tu nhắc mãi đến không ngủ được, dứt khoát một tay nắm lấy mặt anh: “Anh có phải không làm chút gì thì không ngủ được không?”

Liêu Dực Tu vừa định mở miệng, Phó Tang Nhạc đã khóa ngồi lên. Ánh trăng lọt qua khe rèm, chiếu lên bờ vai trần trụi của cậu.

Quần áo lần lượt rơi xuống đất.

Phó Tang Nhạc theo thói quen muốn kéo chăn che mặt, nhưng bị Liêu Dực Tu trực tiếp đè cổ tay lại.

Người này mỗi lần hành động đều nhìn chằm chằm cậu xem, nhất quyết phải nhìn rõ mọi biểu cảm thay đổi của cậu.

Sau này Phó Tang Nhạc cũng lười trốn nữa, thở hổn hển mặc kệ anh nhìn.

Liêu Dực Tu ghé sát vào tai cậu, vừa động vừa không ngừng nói “Tôi yêu em”, hơi nóng phả vào tai cậu nóng rực.

Chờ lăn lộn xong thì trời gần sáng. Liêu Dực Tu đã sớm quên chuyện đòi danh phận ở phía sau đầu, ôm người ngủ đến chảy cả nước miếng.

Phó Tang Nhạc có thể cảm nhận được tin tức tố là vào một buổi chiều rất bình thường.

Ánh mặt trời lười biếng chiếu vào sàn nhà phòng khách.

Phó Tang Nhạc đang cùng Lệ Lệ xem phim hoạt hình, đột nhiên ngửi thấy một mùi tuyết tùng mát lạnh, như là lá thông được phơi khô dưới ánh mặt trời vào mùa đông giá rét, pha lẫn chút hương cỏ cây hơi đắng.

Lòng cậu giật mình.

Liêu Dực Tu vừa bước ra từ nhà bếp, trong tay còn bưng đĩa trái cây đã cắt xong.

“Nào, há miệng.” Liêu Dực Tu đi tới, đút trái cây đến bên miệng Phó Tang Nhạc, mùi tuyết tùng càng lúc càng đậm.

Phó Tang Nhạc nhìn anh không nhúc nhích. Liêu Dực Tu tò mò hỏi sao vậy, cho đến khi nghe thấy giọng rầu rĩ của Phó Tang Nhạc: “Ngửi thấy rồi.”

Ba chữ nhẹ như lông chim, nhưng lại đập vào hốc mắt Liêu Dực Tu nóng ran.

Liêu Dực Tu đặt đĩa trái cây lên bàn trà, rảnh tay ôm lấy eo Phó Tang Nhạc. Mùi tuyết tùng lặng lẽ quấn lên, bao bọc hai người thành một cục.

Lệ Lệ quay đầu lại, thấy hai Ba Ba không biết vì sao lại ôm nhau, thế là cùng tham gia vào.

________________________________________

Khoảnh khắc Liêu Dực Tu đạt được danh phận cuối cùng, vẫn là vào lúc con gái thứ hai chào đời.

Ngày Phó Tang Nhạc bị đẩy vào phòng sinh, Liêu Dực Tu đi tới đi lui trên hành lang, gần như mài sàn nhà ra tia lửa.

Khi y tá yêu cầu “Người nhà ký tên”, tay anh run đến mức không viết thành chữ, cuối cùng vẫn là quản gia không chịu nổi, nắm lấy tay anh mới ký được tên.

Chờ y tá bế em bé nhăn nheo ra, phản ứng đầu tiên của Liêu Dực Tu là bám vào khe cửa phòng sinh nhìn vào bên trong: “Vợ tôi đâu?”

Bé gái nhỏ được nhét vào lòng anh, nhẹ đến mức không có chút trọng lượng nào.

Liêu Dực Tu cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia. Anh sững sờ nửa ngày mới phản ứng lại, bàn tay ôm con bé siết chặt.

Lệ Lệ cũng chúi đầu qua xem. Trên giấy chứng sinh của con gái thứ hai, cột Cha Alpha viết ba chữ “Liêu Dực Tu” rõ ràng trên nền giấy trắng.

Chờ đến khi có thể gặp Phó Tang Nhạc, cậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cả người trông rất yếu ớt.

Liêu Dực Tu rón rén đi tới, áp mặt vào lòng bàn tay Phó Tang Nhạc, cọ khiến tay cậu ẩm ướt.

Nhiều năm như vậy, chuyện danh phận cuối cùng vẫn phải nhờ đến con cái cần hộ khẩu mới được giải quyết.

back top