OMEGA THẬT THÀ BỊ CHỒNG CŨ ÉP KẾT HÔN LẠI LẦN 3 VỚI HẮN

Chương 37

Phó Tang Nhạc nói xong liền đứng dậy rời đi, để lại Liêu Dực Tu một mình ngồi trên mặt đất, giống như một tượng đá đang bị phong hóa.

________________________________________

Rạng sáng 2 giờ rưỡi, cửa phòng Phó Tang Nhạc bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Một bàn tay lặng lẽ vươn từ mép giường, cẩn thận nhéo lấy vài sợi tóc của Lệ Lệ trên gối đầu.

Liêu Dực Tu đang quỳ trên mặt đất, run rẩy định cất sợi tóc vào túi zip, vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt của Phó Tang Nhạc – người đáng lẽ đã ngủ say. Cậu đang dựa vào đầu giường, mặt không biểu cảm nhìn anh.

“……”

Phó Tang Nhạc túm anh ra khỏi phòng ngủ. Dưới ánh đèn hành lang, Phó Tang Nhạc khoanh tay nhìn chằm chằm cái túi zip kia, lông mày nhướng lên rất cao.

Liêu Dực Tu muốn giải thích nhưng cảm thấy giấu đầu lòi đuôi, dứt khoát vơ đại một nắm tóc, tốc độ nói nhanh như b.ắ.n đậu: “Tôi không ngủ được... Trong đầu toàn là lời cậu nói... Cảm giác giống như đang nằm mơ...”

Nói đến đây giọng anh nhỏ dần: “Tôi không phải là không tin cậu... Chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại không dám trực tiếp hỏi...”

Cuối cùng Liêu Dực Tu buông xuôi ngồi xổm xuống: “Tôi cũng không biết mình đang làm gì...”

Phó Tang Nhạc nhìn Liêu Dực Tu đang lúng túng trước mắt, đột nhiên nhớ lại câu đánh giá thâm ý của Tạ Dận ngày hôm qua: "Hắn ở trước mặt cậu cứ như không có đầu óc vậy."

Bây giờ cậu xem như đã hiểu. Kiểu hành vi của Liêu Dực Tu giống như một trò đố vui. Bộ não cơ bản không cần dùng đến, cũng không biết dùng bộ phận xử lý mệnh lệnh nào.

Phó Tang Nhạc có thể nói rằng mình thật ra không ngủ chút nào, chỉ chờ để bắt quả tang sao? Điều vớ vẩn hơn là, cậu lại thật sự có thể đoán được Liêu Dực Tu sẽ nửa đêm đến trộm tóc.

Phó Tang Nhạc xoa xoa thái dương, mệt mỏi nói: “Cầm đi đi, có kết quả thì nói cho tôi.”

Liêu Dực Tu lại đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu, lực đạo lớn đến run rẩy: “Tôi... Tôi thật sự không phải hoài nghi cậu.”

“Tôi chỉ là sợ mình hiểu sai rồi...” Anh vò túi zip thành một cục, “Không làm nữa, tôi vứt đây.”

Phó Tang Nhạc nhìn Liêu Dực Tu lúng túng trước mắt, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt.

Liêu Dực Tu trước đây ở trước mặt cậu giống như một con khủng long bạo chúa kiêu căng, động một tí là phun lửa uy hiếp.

Bây giờ thì hay rồi, sống sờ sờ thành một con gà con sợ sệt, ngay cả mổ một hạt gạo cũng phải lén lút nhìn sắc mặt cậu.

“Giáo viên tiếng Trung của anh là giáo viên thể dục dạy sao?” Phó Tang Nhạc nói: “Bảo anh đi xét nghiệm thì đi xét nghiệm.”

Cậu xoay người định trở về phòng: “Muộn rồi, tôi muốn ngủ.”

Liêu Dực Tu lại đột nhiên giữ chặt góc áo cậu: “Tôi đêm nay chắc chắn không ngủ được, ở lại nói chuyện với tôi một lát được không?”

________________________________________

Phó Tang Nhạc ngồi ở mép giường Liêu Dực Tu, ôm một chiếc gối, chống cằm. Alpha đối diện giọng nói đứt quãng: “Tôi thật sự... chưa bao giờ dám nghĩ tới.”

“Tôi cứ nhìn Lệ Lệ... thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu như cậu không đi...”

Nói đến nửa chừng đột nhiên nghẹn lại. Liêu Dực Tu nói: “Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ... Mình thật sự có thể có một đứa trẻ đáng yêu như vậy...”

Phó Tang Nhạc thở dài, cắt ngang suy nghĩ miên man của anh: “Lệ Lệ chính là con gái anh.”

Liêu Dực Tu mang chút ngượng ngùng, lén nhìn Phó Tang Nhạc một cái. Một lát sau, anh đột nhiên đỏ tai hỏi nhỏ: “Là... là lần nào vậy?”

“... Trước khi phẫu thuật.” Phó Tang Nhạc quay mặt đi.

Vừa nghe thấy hai từ "phẫu thuật", Liêu Dực Tu cả người sụp đổ xuống, cục khăn giấy trong tay bị bóp đến biến dạng: “Tôi... Lúc đó cậu hận tôi lắm đúng không.”

“Mang thai... vất vả không?” Giọng Liêu Dực Tu khàn lại.

Phó Tang Nhạc trả lời rất dứt khoát: “Vất vả.”

Liêu Dực Tu cả người sa sút thấy rõ: “Đều tại tôi... Sao lại không sớm nhớ ra, không sớm tìm thấy hai người. Cậu chịu nhiều khổ cực như vậy, tôi tính là cái Alpha gì...”

“Lúc đó... Cậu nhất định hận c.h.ế.t tôi rồi đúng không?”

Phó Tang Nhạc liếc anh, ngữ khí bình thản: “Sinh con mệt như vậy, còn sức đâu mà hận anh.”

Liêu Dực Tu: “Vậy... Cậu bây giờ đối với tôi, còn một chút tình cảm nào không?”

Phó Tang Nhạc không trả lời ngay. Trong phòng chỉ còn tiếng kim giây đồng hồ treo tường chạy, mỗi tiếng đều như đập vào lòng Liêu Dực Tu.

“Có hay không cũng được.” Giọng Liêu Dực Tu chột dạ.

Phó Tang Nhạc cuối cùng ngước mắt nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh như một vũng nước sâu: “Tôi vẫn chưa quên nhanh những chuyện anh đã làm.”

Liêu Dực Tu như bị người ta đ.ấ.m vào n.g.ự.c một quyền.

Phó Tang Nhạc đột nhiên nhíu mày: “... Dựa vào đâu toàn bộ là anh đang hỏi tôi?”

Liêu Dực Tu lập tức ngồi thẳng người: “Vậy cậu hỏi tôi đi.”

Phó Tang Nhạc vỗ vỗ nệm giường bên cạnh, ý bảo anh ngồi lại đây. Liêu Dực Tu gần như cọ ga trải giường dịch qua.

“Lúc trước ở khu R kết hôn với tôi,” Phó Tang Nhạc nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh rốt cuộc nghĩ gì?”

Liêu Dực Tu đối diện với đôi mắt trong trẻo kia, đột nhiên không có dũng khí nói dối: “Lúc ban đầu... Quả thật có mục đích khác, nhưng không nghĩ đến làm hại cậu... Chỉ là sợ cậu bỏ mặc tôi.”

“Lúc mất trí nhớ không nhớ gì cả... Nhưng sau này thật sự thích cậu.”

Ánh đèn chiếu vào vành tai đỏ ửng của anh: “Cậu vừa đẹp... lại thông minh. Ngày kết hôn tôi vui đến cả đêm không ngủ... Sau này không muốn khôi phục ký ức nữa... Chỉ muốn cứ thế sống cùng cậu.”

Nói xong câu cuối cùng, Liêu Dực Tu lấy hết can đảm: “Căn nhà ở khu R kia... Tôi mua lại rồi, chúng ta cùng đi xem được không?”

Phó Tang Nhạc đột nhiên nhớ lại tình cảnh trước đêm họ kết hôn. Cũng là nửa đêm thế này, Liêu Dực Tu trằn trọc không ngủ được, cuối cùng không nhịn được lay cậu tỉnh, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: “Cậu thật sự muốn kết hôn với tôi sao?”

Sự bất an và mong chờ khi đó, rốt cuộc cũng đã qua rồi.

Liêu Dực Tu đột nhiên đứng dậy, tìm kiếm gì đó trong tủ quần áo sâu.

Khi con thú nhồi bông cừu nhỏ quen thuộc được bưng ra, Phó Tang Nhạc mới nhớ ra đó là con cậu đã vứt lại năm đó.

Lông tơ vẫn mềm mại sạch sẽ, nhìn ra được được bảo quản tỉ mỉ.

Cậu đón lấy thú nhồi bông bóp bóp. Pin bên trong đã hết điện từ lâu, không còn phát ra tiếng “Chúc mừng sinh nhật” ấu trĩ nữa.

“... Để tôi suy nghĩ đã.” Phó Tang Nhạc nói nhỏ.

Liêu Dực Tu gật đầu, ngoan ngoãn như một dã thú bị thuần phục.

Phó Tang Nhạc vuốt ve con cừu nhỏ kia, lông tơ cọ qua đầu ngón tay cậu: “Tôi vẫn thích lúc làm ‘Phó Tu’ hơn. Tuy hai bàn tay trắng, cuộc sống đơn giản đến mức liếc mắt có thể thấy được kết cục, nhưng lại đặc biệt an tâm.”

Ánh mắt Liêu Dực Tu dần dần hoảng hốt, như rơi vào hồi ức: “Ngày khôi phục ký ức... Luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng một mảnh. Sau này mới hiểu ra, là vì đã đánh mất cậu.”

“Tôi không nghĩ cậu sẽ đi phẫu thuật... Ngày hôm trước chúng ta vẫn tốt như vậy.”

“Cậu khóc trong phòng bệnh, tôi lại ngay cả cửa cũng không dám vào.”

“Tôi cảm thấy cậu chỉ thích cái tôi ở khu R... Liêu Dực Tu ngay cả tư cách an ủi cậu cũng không có. Lúc đó cậu khăng khăng đòi ly hôn, đòi rời đi. Khi đó tôi nghĩ, có phải buông tay cậu ra, cậu sẽ vui vẻ hơn một chút không.”

Phó Tang Nhạc đột nhiên cắt ngang anh: “... Nhưng anh phái người theo dõi tôi.”

Liêu Dực Tu: “Khu R quá hỗn loạn, tôi chỉ là... sợ cậu xảy ra chuyện, cũng không nỡ thật sự buông tay.”

Phó Tang Nhạc lặng lẽ nhìn chằm chằm Liêu Dực Tu trước mắt: Đường vai căng thẳng, cùng với sự bất an không giấu được trong mắt.

Cái vẻ thận trọng này, khác biệt hoàn toàn với Alpha không ai bì nổi trong ký ức.

Cậu thật ra rất muốn hỏi, mấy năm nay anh có phải cũng giống tôi, bị sự hối hận gặm nhấm đến đêm không ngủ được không? Có phải cũng đã nếm trải cái loại đau đớn thấu tim thấu xương đó không?

Cậu đã từng ảo tưởng vô số lần cảnh tượng như thế này: Liêu Dực Tu sẽ thừa nhận mình sai quá rồi.

Cậu tưởng như vậy sẽ thỏa mãn, nhưng thật sự đến khoảnh khắc này, trong lòng lại chỉ còn lại sự mệt mỏi không nói nên lời.

Phó Tang Nhạc hơi thất thần, sau đó thở dài một tiếng, chậm rãi áp tai vào n.g.ự.c Liêu Dực Tu.

Phanh, phanh, phanh ——

Tiếng tim đập vừa nhanh vừa mạnh, rung đến mức màng tai cậu run rẩy.

“Cậu...” Liêu Dực Tu cả người cứng đờ: “Cậu đang làm gì?”

“Tôi muốn làm như vậy từ lâu rồi.” Giọng Phó Tang Nhạc truyền đến: “Trước đây luôn cảm thấy anh vô tâm, bây giờ nghe thấy, nhảy nhanh thật.”

Liêu Dực Tu đột nhiên nắm lấy tay cậu, ấn vào n.g.ự.c trái mình. Trái tim dưới lòng bàn tay đập càng thêm dữ dội, gần như muốn đánh vỡ lồng ngực.

Anh chậm rãi cúi đầu, chóp mũi gần như cọ vào chóp mũi Phó Tang Nhạc, hơi thở quấn quýt: “Kỳ thật nó còn có thể nhanh hơn...”

Ngay khoảnh khắc cánh môi sắp chạm nhau, bàn tay Phó Tang Nhạc đặt giữa hai người.

Ánh mắt Liêu Dực Tu tối sầm xuống ngay lập tức, khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp, tủi thân và khổ sở nhìn cậu.

“Xin lỗi.” Phó Tang Nhạc quay mặt đi: “Liêu Dực Tu, tôi không thể cho anh những gì anh muốn. Tôi là một Omega tuyến thể khiếm khuyết lại còn mang theo con cái. Tôi không muốn sau này anh hối hận.”

Phó Tang Nhạc lãnh đạm nằm xuống, quay lưng lại với Liêu Dực Tu vỗ vỗ gối bên cạnh: “Muộn rồi, đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Tay ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi lập tức trở về.”

Liêu Dực Tu sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, nhanh chóng tắt đèn đầu giường, nhẹ nhàng áp sát qua.

Anh giũ chăn cẩn thận đắp lên hai người, miệng lại không dừng được: “Biết rồi biết rồi, cậu mau ngủ đi.”

Một lát sau giọng nói không kìm được: “Kỳ thật tôi vốn dĩ cũng không dám nghĩ nhiều... Thật sự.”

Trong bóng tối, giọng anh lải nhải truyền đến: “Lệ Lệ với cậu quả thực như đúc ra từ một khuôn. Tôi cứ nhìn con bé lại nghĩ, cậu lúc nhỏ nhất định cũng đáng yêu như vậy...”

Nói đến nửa chừng đột nhiên Liêu Dực Tu dừng lại: “Cậu trước đây nói lúc nhỏ sống không tốt... Tôi cũng gần như vậy.”

Chăn sột soạt vài tiếng, Liêu Dực Tu lại dịch sát thêm về phía Phó Tang Nhạc: “Ông già cậu chắc chắn không thích... Ông ấy chưa bao giờ cười với tôi, nhưng lúc ông ấy ra đi... tôi vẫn có chút buồn bã.”

“Lúc đó tôi cảm thấy... Trên đời này cũng chỉ còn cậu.”

Phó Tang Nhạc trước sau không lên tiếng, hơi thở vững vàng như đã ngủ rồi.

Liêu Dực Tu mở to mắt trong bóng tối, nhẹ nhàng áp mặt vào lưng ấm áp kia.

Mặt Liêu Dực Tu nhẹ nhàng cọ qua tuyến thể ở sau gáy Phó Tang Nhạc. Môi ấm áp thận trọng áp lên, rơi xuống một nụ hôn nhẹ như lông chim.

Trong bóng đêm, giọng anh nhẹ đến mức gần như không nghe thấy: “Ngủ thật rồi sao?”

Mang theo chút thử thăm dò, lại mang theo chút mềm mại không nói nên lời.

Hơi thở Liêu Dực Tu lướt qua vùng da mẫn cảm kia: “Tôi sẽ làm cậu hạnh phúc, thật sự. Và... Cảm ơn cậu.”

Giọng Alpha mang theo sự trịnh trọng gần như thành kính, như thể không phải đang nói lời âu yếm, mà là lập lời thề trước mặt thần linh.

Bàn tay dưới chăn lặng lẽ tìm thấy đầu ngón tay của Omega, hờ hững khép lại, không dám dùng sức, như sợ quấy rầy điều gì, lại như sợ bị đẩy ra.

 

back top