Ngày hôm sau, nắng sớm xuyên qua rèm cửa, chiếu rõ từng hạt bụi li ti trong không khí.
Phó Tang Nhạc đã dậy, đang mặc quần áo cho Lệ Lệ.
Cô bé hôm nay mặc chiếc áo khoác màu khoai lang tím, trông như một củ khoai sọ non mềm.
Cơ thể cậu vẫn còn mỏi nhừ khiến động tác chậm hơn ngày thường vài phần.
Liêu Dực Tu tỉnh dậy, vươn tay sang bên cạnh nhưng không thấy người.
Anh vén chăn, đi chân trần dẫm trên sàn nhà, theo tiếng động tìm đến phòng tắm, thấy Phó Tang Nhạc đang cúi đầu buộc tóc cho Lệ Lệ.
Tóc Lệ Lệ được tết thành hai b.í.m nhỏ, trở nên gọn gàng theo động tác của Phó Tang Nhạc. Ánh đèn chiếu vào, làm vết đỏ ái muội sau gáy Phó Tang Nhạc cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Liêu Dực Tu ôm cậu từ phía sau, giọng nói còn mang theo vẻ khàn khàn của lúc mới ngủ dậy.
Ngón tay anh vô thức vuốt ve mảng da trần trụi bên hông cậu, xúc cảm ấm áp và tinh tế.
Ai ngờ, lời vừa dứt, Lệ Lệ đột nhiên nhào tới ôm lấy đùi Liêu Dực Tu, ngước khuôn mặt nhỏ thanh thúy gọi: “Ba Ba! Ba Ba!”
Giọng nói non nớt rõ ràng lạ thường.
Cả hai cùng lúc cứng đờ, vô cớ lộ ra một vẻ chột dạ.
Liêu Dực Tu lo lắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua dùng đồng hồ hàng hiệu dỗ Lệ Lệ gọi anh là Ba Ba bị bại lộ.
Phó Tang Nhạc thì nhìn chằm chằm sàn nhà, sợ sự chột dạ trong mắt không giấu được. Lệ Lệ gọi tự nhiên như vậy, nhỡ đâu có gì đó bị lộ ra thì sao.
Lệ Lệ chớp mắt không hiểu chuyện gì, bàn tay nhỏ vẫn nắm quần ngủ của Liêu Dực Tu.
Liêu Dực Tu liền một tay ấn Phó Tang Nhạc trở lại giường, tiện tay kéo chăn bọc kín cậu, động tác gọn gàng bế Lệ Lệ vẫn còn đang ê a, xoay người đi ra ngoài: “Cậu ngủ tiếp đi, tôi đưa bé đi nhà trẻ.”
Phó Tang Nhạc chống khuỷu tay nhổm dậy: “A Tu?”
“Ừm, là tôi đây.” Liêu Dực Tu dừng lại ở cửa, quay lưng về phía cậu, giọng nói mang theo chút ý vị khó tả: “Yên tâm, anh ta (Liêu Dực Tu) vẫn chưa ra đâu.”
Nói xong, anh trở tay đóng cửa, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
Phó Tang Nhạc sững sờ nhìn cánh cửa đóng chặt, mày vô thức nhíu lại.
Cậu kỳ thật cũng có chút phân không rõ, những điều ôn nhu và thô bạo, quan tâm và cường thế, rốt cuộc cái nào mới là Liêu Dực Tu chân chính, cái nào mới là Phó Tu.
Khi nghe thấy tiếng “Ừm” kia, Phó Tang Nhạc vẫn cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Trước đây khi cậu gọi như vậy, Liêu Dực Tu có thể lạnh mặt ngay tại chỗ, đó là xưng hô anh ghét nhất, dù thế nào anh cũng sẽ không chịu chấp nhận.
Trong chăn vẫn còn lưu lại hơi ấm của người kia. Cậu cuộn tròn thân mình, cơn buồn ngủ như thủy triều dâng lên.
Mí mắt càng lúc càng trĩu nặng, cuối cùng cậu không thắng nổi sự mệt mỏi của cơ thể, chậm rãi khép đôi mắt lại.
Lệ Lệ ôm cốc sữa chua dâu tây ngồi ở ghế sau, đôi chân ngắn treo lơ lửng lắc lư, ống hút bị cắn đến bẹp dí.
Liêu Dực Tu thấy vậy, vươn tay rút cốc sữa chua ra: “Không được uống nữa, đây là cốc thứ hai rồi.”
Cô bé lập tức mím môi, đôi mắt tròn trừng lớn, nũng nịu kêu lên: “Con muốn!”
Bàn tay nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế nắm sữa chua.
Liêu Dực Tu phản bác: “Con không cần. Uống nhiều quá sẽ đau bụng, đến lúc đó khóc là con đấy.”
Lệ Lệ nghe vậy giận dỗi ôm chiếc ba lô hình cừu nhỏ rúc vào một góc. Nước mắt đã chực trào nơi khóe mắt, nhưng chưa rơi xuống.
Chiếc ba lô đó Liêu Dực Tu đã kiểm tra, bên trong có khăn, cốc nước nhỏ và một bộ quần áo dự phòng, rất phù hợp với cô chủ nhỏ của chúng.
Nhỏ nhắn, đáng yêu, đều là đồ của trẻ con.
Liêu Dực Tu trước đây không nghĩ nuôi trẻ con lại thú vị như vậy.
Anh cố ý ghé sát lại, khóe môi cong lên một nụ cười thiếu đòn: “Ta làm thế là vì con đó, nếu không Ba Ba của con sẽ mắng c.h.ế.t ta.”
Lời còn chưa dứt, bàn tay nhỏ của Lệ Lệ “bốp” một tiếng vỗ vào mái tóc đã được chăm chút kỹ lưỡng của anh. Lớp keo xịt tóc định hình lập tức sụp đi một góc. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Quản gia đột nhiên liếc qua gương chiếu hậu, cười ha hả nói: “Thiếu gia, vẻ mặt tức giận này của cô bé giống hệt ngài hồi nhỏ, đặc biệt là ánh mắt khi trừng người, quả thực khắc ra từ một khuôn đúc.”
Trong lòng Liêu Dực Tu đột nhiên nhảy dựng, cúi đầu cẩn thận đánh giá Lệ Lệ.
Cô bé vẫn đang tức giận trừng anh, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ không phục, khóe mắt hơi hất lên một đường cong, quả thật quen thuộc một cách khó hiểu.
“Thôi được rồi, trả lại cho con.” Anh đột nhiên nhét cốc sữa chua lại vào tay Lệ Lệ, giọng nói mềm đi vài phần: “Không được giận nữa.”
Khi Lệ Lệ nhận lấy sữa chua, cái mũi nhỏ đỏ hồng. Nàng ôm cốc sữa chua chậm rãi dịch lại gần Liêu Dực Tu, giống như một con vật nhỏ ấm ức.
Liêu Dực Tu lập tức cảm thấy một mảng trong n.g.ự.c sụp xuống, anh giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô bé.
Liêu Dực Tu thì thầm: “Thảo nào Phó Tang Nhạc lại thích con đến vậy.”
Sao lại dễ dỗ thế này, thật khiến người ta đau lòng.
Lệ Lệ đã chuyên tâm uống sữa chua, khuôn mặt nhỏ phồng lên, hoàn toàn quên hết sự ấm ức vừa rồi.
________________________________________
Phó Tang Nhạc tỉnh lại thì đầu hôn mê đến dữ dội, thái dương nhói lên từng hồi.
Cậu thử cử động ngón tay, nhưng lại thấy ngay cả sức giơ tay cũng không có, cả người như bị rút cạn sức lực, lún sâu vào đệm giường mềm mại.
Căn phòng kéo rèm dày nặng, ánh sáng tối tăm khiến cậu hoảng hốt như trở về mấy năm trước, những ngày một mình cắn răng chịu đựng kỳ phát tình trong căn phòng trọ ở khu R.
Mấy năm nay chức năng tuyến thể rối loạn, cậu thậm chí đã gần quên mình là một Omega.
Kỳ phát tình vốn nên quy luật đã đến, từ giây phút mang thai như bị nhấn nút tạm dừng, không xuất hiện nữa.
Nhưng giờ phút này, cảm giác cả người nóng lên, tứ chi rã rời lại quen thuộc đến mức khiến cậu hoảng sợ.
Có lẽ là do gần đây tiếp xúc với tin tức tố Alpha quá nhiều, cũng dẫn đến tuyến thể của cậu bắt đầu có một vài chức năng bình thường.
Một bàn tay hơi lạnh đột nhiên áp lên trán cậu. Giọng Liêu Dực Tu mang theo sự nóng nảy rõ rệt: “Sao lại phát sốt rồi.”
Phó Tang Nhạc mơ mơ màng màng nắm lấy bàn tay anh đang định rút ra. Sự lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay khiến cậu vô thức cọ cọ: “Tôi nóng quá... Anh ôm tôi một cái được không?”
Giọng nói khản đặc không thành tiếng.
Liêu Dực Tu cứng đờ bên mép giường, anh thử rút tay ra, cảm thấy vô cùng hối hận: “Phó Tang Nhạc, cậu phát sốt, đều tại tôi. Bảo bối, cậu buông tôi ra trước, tôi gọi bác sĩ đến, được không?”
Ngón tay nóng hổi của Phó Tang Nhạc siết chặt cổ tay anh, như người c.h.ế.t đuối vớ được cọng cây mục cuối cùng.
Khi Phó Tang Nhạc lắc đầu, tóc cậu cọ xát trên drap giường để lại dấu vết lộn xộn.
Cả người cậu cuộn tròn thành một cục, giọng nói nghẹn lại trong chăn, mang theo vẻ nức nở rõ ràng: “Tôi khó chịu quá... Mỗi lần tôi cần anh, anh chưa bao giờ xuất hiện.”
Lời này đột nhiên xuyên thẳng vào n.g.ự.c Liêu Dực Tu.
Liêu Dực Tu cứng người tại chỗ, tai ù đi. Anh thấy Phó Tang Nhạc vùi mặt sâu hơn vào gối, lẩm bẩm: “... Kỳ thật tuyến thể hỏng rồi cũng tốt, tôi cũng không muốn trải qua kỳ phát tình, không muốn lại trải qua một lần cái loại... kỳ phát tình không còn chút tôn nghiêm nào đó.”
Chiếc chăn đột nhiên bị vén lên, Liêu Dực Tu một tay vớt cậu vào lòng.
Anh đau lòng muốn chết.
Thật sự muốn đau chết.
Phó Tang Nhạc cả người nóng rực, hơi run rẩy trong khoảnh khắc được ôm lấy.
Bàn tay Liêu Dực Tu áp vào sống lưng ướt đẫm mồ hôi của cậu, từng cái vỗ nhẹ theo cột sống nhô lên, trong miệng anh chỉ lặp đi lặp lại ba chữ: “Thực xin lỗi.”
Hóa ra mấy năm nay Phó Tang Nhạc chưa từng quên được, lần một mình trải qua kỳ phát tình khó coi và đau khổ đó.
Khi đó Liêu Dực Tu vừa mới về cảng D. Tin tức cha đột ngột qua đời như một cú đánh mạnh làm anh tối sầm mặt mũi.
Những chú bác trong gia tộc ngoài mặt bi thương, sau lưng lại tranh nhau lộ ra răng nanh. Ký ức của anh lúc đó đứt đoạn vào thời điểm không nên đứt đoạn nhất.
Omega tên Phó Tang Nhạc ở khu R, vốn dĩ không xếp hạng trong danh sách ưu tiên của anh lúc bấy giờ.
Khoảng thời gian đó, Liêu Dực Tu mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều là sổ sách, cổ phần và những người thân như hổ rình mồi. Khi điện thoại trong túi rung lên, anh còn không thèm nhìn đã ấn tắt ngay.
Mãi đến lần thứ ba rung lên, anh mới thoáng nhìn thấy cái tên nhảy múa trên màn hình. Chiếc điện thoại Phó Tang Nhạc mua cho anh lúc đó, trong mắt anh là loại rẻ tiền vô cùng.
Chiếc điện thoại đó anh từng ném vào thùng rác, nhưng ngày hôm sau trước khi người vệ sinh đến thu rác, anh lại nhặt nó về, màn hình đã nứt ra một đường.
Điện thoại vẫn reo, tiếng nối tiếp tiếng, trong văn phòng trống rỗng nghe thật chói tai.
Liêu Dực Tu nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị cuộc gọi rất lâu, lâu đến mức nó tự động ngắt, cuối cùng anh cũng bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng đau khổ lại khát khao của Phó Tang Nhạc, như thể thổi đến từ một nơi rất xa, mang theo tạp âm của dòng điện.
Cậu gọi A Tu, giọng nức nở.
Ngón tay Liêu Dực Tu nắm điện thoại siết chặt, yết hầu lại như bị thứ gì đó ngăn chặn, cuối cùng anh không nói một lời nào, trực tiếp cúp cuộc gọi.
Trên đường đến khu R, anh dựa vào ghế sau xe nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng tính toán xử lý “phiền phức” này thế nào.
Cảnh vật ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lùi lại phía sau, anh lại bực bội một cách khó hiểu, nới lỏng cà vạt nhưng vẫn cảm thấy khó thở.
Thế giới sau khi mất trí nhớ thật trống rỗng. Omega đột nhiên xuất hiện khiến anh bản năng cảnh giác.
Từ nhỏ đến lớn, người vây quanh anh có ai không phải hướng đến quyền thế nhà họ Liêu?
Anh dùng ý nghĩ đen tối nhất để phỏng đoán Phó Tang Nhạc: Chẳng qua là một Omega không biết trời cao đất dày, tám phần đã thăm dò rõ chi tiết của mình, muốn nhân cơ hội vớt vát chút lợi ích.
Ý niệm này giống như một lớp vỏ dày cộp, bao bọc anh kín mít, nhưng lại quên đi suy nghĩ, liệu thật sự có người không cầu gì khác, mà chỉ yêu anh, yêu cái người hai bàn tay trắng, đến cả bản thân cũng không nhớ rõ là Liêu Dực Tu.
Anh khi đó giẫm đạp chân tình của Phó Tang Nhạc xuống bùn, không hề nghĩ đến có một ngày anh sẽ phải hối hận vì sự ích kỷ, kiêu ngạo của mình.
Liêu Dực Tu cuối cùng rút tay ra gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
Bác sĩ đến rất nhanh, xách theo hộp thuốc vội vàng vào cửa.
Mũi kim đ.â.m vào mu bàn tay tái nhợt của Phó Tang Nhạc, từng giọt chất lỏng trong chai truyền dịch từng giọt rơi xuống.
“Cậu ấy hiện tại thể chất yếu hơn so với Omega bình thường rất nhiều,” bác sĩ đẩy gọng kính, “Vết thương cũ ở tuyến thể mãi không lành, sức đề kháng cũng kém, ngày thường cần chú ý nhiều, không thể mệt mỏi, càng không thể chịu kích thích.”
Liêu Dực Tu liên tục gật đầu, ghi nhớ từng lời bác sĩ nói.
Sau đó, anh cả ngày ở bên mép giường, nhìn khuôn mặt Phó Tang Nhạc lún trong gối, bởi vì phát sốt mà ửng hồng một cách bất thường.
Từng giọt nước thuốc chậm rãi chảy, giống như đang đếm ngược điều gì đó.
Bác sĩ đi rồi, anh vươn tay chạm vào tay đang truyền dịch của Phó Tang Nhạc, độ ấm truyền đến từ đầu ngón tay cao hơn ngày thường, nhưng đã hạ hơn lúc nãy một chút.
Ngón tay Liêu Dực Tu vô thức vuốt ve mảng da sau gáy Phó Tang Nhạc. Vốn dĩ nên là tuyến thể mềm mại và đầy đặn, giờ đây sờ vào lại giống như lòng sông khô cạn, nhăn nheo và trũng xuống.
Anh nhớ rõ tuyến thể Omega vốn nên mềm mại, khi t.ì.n.h d.ụ.c hơi nóng lên, tản ra tin tức tố ngọt ngào, giống như một đóa hoa được sương đêm tưới tắm.
Nhưng hiện tại đóa hoa này đã héo úa hai năm.
Phó Tang Nhạc luôn nhẹ nhàng nói tuyến thể hỏng rồi cũng tốt, đỡ phải phiền phức.
Nhưng Liêu Dực Tu hiểu rõ hơn ai hết, tuyến thể Omega giống như trái tim thứ hai, hiện tại trái tim này không còn đập nữa.
Anh nhớ đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của bác sĩ, nói rằng rối loạn chức năng tuyến thể lâu dài sẽ dẫn đến rối loạn tin tức tố, giảm sức đề kháng.
Mỗi một di chứng đều giống như một cái tát giáng xuống mặt anh.
Đều là lỗi của anh.
Liêu Dực Tu vùi mặt vào phần gáy tái nhợt kia. Trước kia còn có thể ngửi thấy tin tức tố nhàn nhạt, hiện tại dù dùng tin tức tố Alpha dụ dỗ thế nào cũng khó lòng ngửi thấy chút hương vị quen thuộc nào.
Trái tim Phó Tang Nhạc giống như một con trai từng bị thương, bị Liêu Dực Tu thô bạo cạy ra hết lần này đến lần khác, cuối cùng học được cách giấu phần mềm mại bên trong vào lớp vỏ cứng rắn.
Hiện tại cho dù Liêu Dực Tu ôm chân tình chờ đợi ngoài vỏ, cánh cửa kia cũng sẽ không dễ dàng mở ra.
