OMEGA THẬT THÀ BỊ CHỒNG CŨ ÉP KẾT HÔN LẠI LẦN 3 VỚI HẮN

Chương 30

Liêu Dực Tu một tay che tai Lệ Lệ, tay kia chỉ về phía cửa: “Đừng nói linh tinh trước mặt trẻ con, đi ra ngoài.”

Quản gia lui ra.

Liêu Dực Tu vươn tay gảy nhẹ b.í.m tóc của Lệ Lệ, đồ trang trí trên dây buộc tóc nhẹ nhàng đung đưa theo cử động của anh.

Phó Tang Nhạc đã nuôi dạy cô bé này rất tốt.

Da dẻ trắng nõn như chiếc bánh bao sữa mới hấp, trừ đôi mắt to ướt át ra, ngay cả đường cong phồng lên của má khi mím môi cũng giống hệt Phó Tang Nhạc.

Anh hướng về phía bé vươn tay, cô bé lập tức nhào vào lòng anh.

Sự chú ý của Lệ Lệ nhanh chóng bị bức ảnh trên màn hình máy tính thu hút. Ngón tay nhỏ chọc vào hình ảnh Phó Tang Nhạc, líu lo gọi: “Ca ca, Ba Ba.”

Liêu Dực Tu tự động lọc đi cái xưng hô ở phía trước, ánh mắt dừng lại ở bàn tay nhỏ đang vuốt chiếc đồng hồ đeo tay của anh.

Chiếc đồng hồ đó là phiên bản giới hạn, mặt đồng hồ dưới ánh đèn phát ra ánh kim loại lạnh lẽo.

Anh tùy tiện tháo dây đồng hồ, lắc nhẹ trước mắt Lệ Lệ: “Con gọi ta một tiếng Ba Ba, đồng hồ này liền cho con.”

“Ba Ba.” Cô bé không chút do dự mở miệng, hoàn toàn không biết hai chữ này đã dấy lên trong lồng n.g.ự.c Liêu Dực Tu sóng gió như thế nào. Anh đang nuôi dạy con gái của anh.

Liêu Dực Tu khép cánh tay lại, ôm bé chặt hơn một chút. Cằm nhẹ nhàng cọ qua đỉnh đầu bé, nơi đó có mùi dầu gội giống hệt Phó Tang Nhạc, làm lòng anh mềm nhũn.

Alpha tùy tay kéo ngăn kéo, lấy ra một chiếc đồng hồ đeo hàng ngày khác. Đôi mắt Lệ Lệ lập tức sáng lên, giống như một chú mèo con nhìn thấy cá khô nhỏ, bàn tay nhỏ vội vàng thò tới.

“... Bảo bối, gọi thêm một tiếng nữa,” Liêu Dực Tu nói, “Cho con thêm một chiếc.”

“Ba Ba.” Cô bé thanh thúy gọi, không hề do dự.

Liêu Dực Tu đặt đồng hồ vào lòng bàn tay bé: “... Rất tốt.”

Phó Tang Nhạc bước vào biệt thự khi mặt trời gần lặn. Hôm nay cậu cuối cùng đã giải thích rõ ràng mọi chuyện với bạn gái của Mạnh Tiêu: giữa cậu và Mạnh Tiêu từ trước đến nay chỉ có tình nghĩa huynh đệ.

Năm đó, nếu không nhờ Mạnh Tiêu trượng nghĩa tương trợ, đồng ý kết hôn giả với cậu, một Omega không có Alpha như cậu, việc mang thai căn bản là khó khăn từng bước, càng không thể an toàn sinh ra Lệ Lệ.

Những thủ tục ký tên tại bệnh viện, khám thai, làm giấy tờ đều là Mạnh Tiêu đồng hành cùng cậu vượt qua từng cửa ải.

Lúc trở về, gặp quản gia, ông nói với Phó Tang Nhạc rằng cô bé đang ở thư phòng Liêu Dực Tu.

Quản gia nói Liêu Dực Tu đang chơi với Lệ Lệ trên lầu. Phó Tang Nhạc liền đi lên.

Đẩy cửa thư phòng, cảnh tượng đập vào mắt là Lệ Lệ đang ngủ ngon lành ghé vào n.g.ự.c Liêu Dực Tu như một chú lười nhỏ.

Hai tay bé nắm chặt hai chiếc đồng hồ có con quay, dây đồng hồ lấp lánh ánh sáng vụn vặt giữa các kẽ ngón tay.

Mà Liêu Dực Tu cũng ngủ thiếp đi, một cuốn 《 Tâm Lý Học Trẻ Em 》 phủ trên mặt, lồng n.g.ự.c phập phồng nhẹ theo nhịp thở.

Phó Tang Nhạc rón rén bước tới, đang định bế con gái lên, cuốn sách trên mặt Liêu Dực Tu lạch cạch rơi xuống đất.

Giữa mái tóc đen vốn dĩ luôn được chải chuốt nghiêm chỉnh của Alpha, bất ngờ lại thắt mấy cái b.í.m tóc xiêu vẹo, còn cài ba bốn chiếc kẹp tóc hình thỏ hồng nhạt.

Tay Phó Tang Nhạc lơ lửng giữa không trung, đột nhiên không biết nên ôm con gái ra ngoài trước, hay giải cứu mái tóc bị “độc thủ” của Liêu Dực Tu trước.

Phó Tang Nhạc: “...” Anh ấy tỉnh lại không đánh người chứ.

Phó Tang Nhạc vừa khom lưng định ôm con gái đi, eo cậu đột nhiên bị một cánh tay sắt siết chặt.

Cậu theo bản năng bảo vệ Lệ Lệ trong lòng, cả người lại bị lực mạnh như trâu đó kéo ngã vào sofa.

Lệ Lệ bị tiếng động bất ngờ tỉnh giấc, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục, áp vào cổ Phó Tang Nhạc thút thít, nước mắt làm ướt một mảng cổ áo.

“Liêu Dực Tu!” Phó Tang Nhạc quát nhỏ, một tay vỗ nhẹ lưng con gái, cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng thút thít từng cơn.

Kẻ gây rối kia lại chậm rãi mở mắt, ngồi dậy. Ánh mắt tan rã nhìn về phía cậu, trên trán giữa những lọn tóc con còn buồn cười nhô lên một chiếc kẹp tóc hình thỏ, trông vô tội đến tột cùng.

Phó Tang Nhạc hít sâu một hơi: “A Tu?”

Xưng hô này giống như nhấn một cái công tắc. Cơ thể Liêu Dực Tu rõ ràng cứng đờ trong chốc lát.

Khóe miệng anh vi diệu giật giật, sự mê mang trong mắt lại càng sâu hơn. Khi chống tay vào sofa ngồi dậy, cái b.í.m tóc xiêu vẹo kia đung đưa theo cử động.

“Đây là đâu?” Giọng anh khàn khàn vì vừa ngủ dậy, ánh mắt dừng lại ở cục bột nhỏ trong lòng Phó Tang Nhạc: “Đứa bé nhà ai?”

Phó Tang Nhạc cúi đầu nhìn gương mặt đã ngủ lại của con gái, rồi ngẩng đầu mở lời: “Đây là con của anh... Đây là con của tôi.”

Khi giọng nói rơi xuống, cậu rõ ràng thấy một tia sáng tối lóe lên trong mắt Liêu Dực Tu, nhanh đến mức như ảo giác.

Liêu Dực Tu rũ mi mắt xuống, hàng lông mi dày đặc đổ bóng râm lên mặt, vừa vặn che khuất những cảm xúc đang cuồn cuộn dưới đáy mắt: “À, đây là con của chúng ta sao?”

Âm cuối hơi nhếch lên, mang theo sự hoang mang vừa đúng chỗ, dường như thật sự chỉ là một nhân cách thứ hai vừa mới tỉnh lại, hoàn toàn không biết gì về hiện trạng.

Phó Tang Nhạc ngước mắt nhìn anh, ánh mắt quanh quẩn trên khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ kia, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài: “A Tu, đây là con gái của chúng ta.”

Phó Tang Nhạc nói một cách tự nhiên như vậy, như thể đây vốn là một sự thật không thể nghi ngờ.

Liêu Dực Tu kéo khóe miệng ở góc độ mà Phó Tang Nhạc không nhìn thấy.

Sự sung sướng tối tăm trong lòng anh như mực nước lan vào nước trong, chỉ cảm thấy Phó Tang Nhạc có thể nói ra lời này để dỗ Phó Tu.

Anh cố tình làm giọng nghe có vẻ mê mang hơn: “... Sao tôi không biết mình còn có một con gái?”

Ngón tay thì đã thành thật xoa má Lệ Lệ. Xúc cảm mềm hơn trong tưởng tượng, giống như chạm vào một đám bông ấm áp.

Khuôn mặt cô bé quả nhiên không có chút bóng dáng nào của Mạnh Tiêu.

Nhận thức này khiến Liêu Dực Tu thậm chí còn nếm được vài phần thỏa mãn quái dị.

Tạm coi là đáng yêu đi.

Phó Tu quả thực chưa từng gặp Lệ Lệ.

Phó Tang Nhạc tò mò hỏi: “Anh không phải chỉ buổi tối mới xuất hiện sao? Sao ban ngày cũng có thể ra?”

Liêu Dực Tu ngồi bên cạnh Phó Tang Nhạc, tay thử đặt lên vai cậu, rồi tiến thêm một bước.

Liêu Dực Tu nghiêm trang nói: “Tôi hiện tại lờ mờ cảm nhận được nhân cách kia càng ngày càng yếu. Cậu yên tâm, anh ta không thích cậu, tôi về sau sẽ thường xuyên ra bên cậu.”

Phó Tang Nhạc nghi hoặc: “Chuyện này còn có thể thương lượng sao?”

Liêu Dực Tu thấy Phó Tang Nhạc không chút nghi ngờ, thầm nghĩ Đúng là vợ ngốc của mình.

Lệ Lệ đã ngủ say. Liêu Dực Tu nhìn đứa bé chiếm gần hết chiếc giường nói: “Ngày mai tôi mua cho bé một cái giường nhỏ đi.”

Phó Tang Nhạc: “Bé không chiếm nhiều chỗ đâu.”

Phó Tang Nhạc vừa tắm xong, mặt hơi ửng đỏ, hơi nước chưa tan hết. Bộ đồ ngủ màu nhạt lỏng lẻo treo trên người, trông rất thanh thuần.

Liêu Dực Tu nuốt nước bọt, vươn tay sờ gáy Phó Tang Nhạc. Tin tức tố của anh trên người Phó Tang Nhạc đã sớm nhạt đi gần như biến mất hoàn toàn: “Tôi giúp cậu xem dấu vết lần trước tôi cắn đã tan chưa.”

Phó Tang Nhạc đỏ mặt nói: “Lần sau anh đừng để lại dấu vết rõ ràng như vậy. Hôm nay đã bị người khác nhìn thấy.”

Liêu Dực Tu nghĩ đến cậu hôm nay đã gặp Mạnh Tiêu, ánh mắt tối sầm: “Lần này tôi nhẹ nhàng hơn, được không?”

Phó Tang Nhạc nằm nghiêng trên giường. Liêu Dực Tu ôm cậu từ phía sau.

Ban đầu còn kiềm chế, chỉ ôm và hôn lên tuyến thể cậu. Phó Tang Nhạc nắm lấy cánh tay Liêu Dực Tu, lại bị ôm chặt hơn.

“Vì sao lại để lại vết sẹo này?”

Phó Tang Nhạc thở dốc một hơi, nghĩ Phó Tu không biết sự tồn tại của Mạnh Tiêu: “Khi đó sau phẫu thuật vết thương chưa lành, tôi liền phát hiện mình mang thai Lệ Lệ. Tin tức tố rối loạn, vết thương cứ mãi không lành, mãi đến khi sinh Lệ Lệ xong mới dần dần tốt lên.”

Điều Liêu Dực Tu nghĩ lại là: Phó Tang Nhạc thà mạo hiểm mạng sống cũng muốn sinh con cho Mạnh Tiêu.

“... Cậu có biết tuyến thể có ý nghĩa gì đối với một Omega không? Cậu không muốn sống sao?”

“A,” Phó Tang Nhạc không nghe rõ anh đang nói gì, đột nhiên đau đớn kêu lên, “A Tu, đừng mà, Lệ Lệ ở bên cạnh. Tuyến thể của tôi không thể bị đánh dấu.”

Liêu Dực Tu ở nơi Phó Tang Nhạc không thấy được đỏ mắt.

Anh chế trụ bàn tay Phó Tang Nhạc: “Chỗ này vốn dĩ có dấu ấn của tôi, chỉ thuộc về tôi. Cậu là Omega của tôi, chỉ có thể là của tôi.”

Eo Phó Tang Nhạc bị buộc cong lên một vòng, rồi sau đó lại sụp xuống. Vì lo sợ Lệ Lệ, cuộc ân ái này giống như một trận đánh giằng co dài dòng.

Phó Tang Nhạc cắn gối nhịn đến khổ sở.

Sau đó vào phòng tắm, Liêu Dực Tu mới hoàn toàn xé toạc ngụy trang.

Trong hơi nước bốc lên, bàn tay gân guốc của Alpha bịt kín miệng Phó Tang Nhạc.

Tiếng nước vòi sen che giấu động tĩnh chính, nhưng không át được sự xâm nhiễm ngập trời của tin tức tố.

Tin tức tố tuyết tùng bò lên theo xương sống Phó Tang Nhạc đang run rẩy, từng tấc lấp đầy những chỗ trống cố tình bị bỏ lại năm đó.

Dấu bàn tay trên cửa kính chồng chất lên nhau, rồi lại bị dòng nước hòa tan.

 

back top