OMEGA THẬT THÀ BỊ CHỒNG CŨ ÉP KẾT HÔN LẠI LẦN 3 VỚI HẮN

Chương 26

Phó Tang Nhạc đột nhiên tỉnh ngộ, giọng nói mang theo vài phần không thể tin được: “Hóa ra tài xế lúc trước là anh?”

Hôm đó khi xuống xe, gã “tài xế” bao bọc kín mít kia còn bước tới đỡ Phó Tang Nhạc, cố tình đè thấp giọng hỏi cậu có cần xe lăn không.

Còn vị “chú trung niên tốt bụng” đứng một bên, cứ lấy khăn tay lau đi lau lại, ánh mắt mơ hồ, bộ dạng muốn nói lại thôi giờ nhìn lại quả thực trăm ngàn lỗ hổng.

Liêu Dực Tu tuy rằng say quá chén, nhưng vẫn cứng họng cãi chày cãi cối, cau mày lẩm bẩm: “Tài xế gì? Tôi không biết cậu đang nói gì...”

Phó Tang Nhạc nheo mắt trong bóng đêm, nhanh chóng tính toán lại dòng thời gian trong lòng: “Anh giám sát tôi đã bao lâu rồi?”

Alpha ngay sau đó vùi mặt sâu hơn vào cổ cậu, giọng nén lại giả vờ ngây ngô: “Không hiểu...”

Cánh tay đang siết chặt eo Phó Tang Nhạc lại càng ghì thêm, như thể sợ cậu chạy trốn.

Phó Tang Nhạc nhất thời nghẹn lời, nhìn chằm chằm hình dáng mơ hồ của Liêu Dực Tu trong bóng tối, thử thăm dò mở miệng: “Không phải là một năm rưỡi?”

Sự im lặng lan tràn giữa hai người, chỉ có tiếng thở dốc của Liêu Dực Tu phập phồng bên tai.

“Hai năm?”

Vẫn không có đáp lại.

“Hai năm rưỡi?”

Liêu Dực Tu trì độn lẩm bẩm: “... Không lâu đến vậy.”

Phó Tang Nhạc tiếp tục dồn ép: “Hai năm ba tháng?”

Không khí lại lần nữa ngưng đọng.

“Một năm ba tháng? Một năm sáu tháng?”

Liêu Dực Tu cuối cùng không chống đỡ nổi, giọng nói ủ dột ở cổ cậu, mang theo men say và sự oán trách không nói nên lời: “... Là một năm chín tháng tám ngày.”

Lâu đến thế ư? Phó Tang Nhạc cảm thấy đầu óc mình có một thoáng đình trệ.

“Tôi đã nghĩ... cậu sống rất tốt... nhưng căn bản không phải vậy... căn bản không phải...”

Mấy chữ cuối cùng gần như mang theo mùi rượu nồng nặc và sự tê dại khó tả. Phó Tang Nhạc có thể cảm nhận được hàng mi của anh đang run rẩy.

Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Phó Tang Nhạc. Hóa ra Liêu Dực Tu đã sớm tìm thấy cậu, nhưng lại chậm chạp không lộ diện.

Cậu đang thất thần suy nghĩ về nguyên do, bỗng phát hiện trọng lượng đè trên người ngày càng nặng. Hơi thở Alpha dần trở nên dài và đều đặn, là tư thế sắp ngủ tới nơi.

Phó Tang Nhạc quá quen thuộc với trạng thái này.

Liêu Dực Tu sau khi say rượu kỳ thật dễ đối phó một cách bất ngờ.

Hỏi gì đáp nấy, lải nhải phiền phức nhưng ít nhất là thành thật.

Chỉ cần đợi anh ngủ say là mọi chuyện sẽ kết thúc, tiền đề là cậu không bị đè đến nghẹt thở như gối ôm.

Cậu thử đẩy người trên mình, đối phương không hề nhúc nhích, ngược lại làm cổ tay cậu bị tê.

Cậu dùng sức vỗ thêm vài cái, lòng bàn tay đều đỏ ửng, Alpha chỉ hừ hai tiếng mơ hồ, đầu cọ cọ vào cổ cậu, không hề có ý định tỉnh lại.

Phó Tang Nhạc nheo mắt lại, ngón tay sờ soạng tìm được mảng thịt mềm nhất ở mặt trong cánh tay Liêu Dực Tu, nín thở, rồi véo mạnh xuống.

“Aoo!!!”

Liêu Dực Tu cuộn tròn ở góc giường, cánh tay vẫn ôm chỗ da bị véo đỏ, rất giống một chú chó lớn bị uất ức.

Phó Tang Nhạc “bang” một tiếng bật đèn trần. Dưới ánh sáng chói lóa, vỏ chai rượu ngổn ngang trên sàn nhà phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Mấy chai rượu vang đỏ không còn một giọt, khó trách anh say đến mức này.

Phó Tang Nhạc lười so đo với con ma men, quay người đi vặn tay nắm cửa, nhưng bộ phận kim loại lại bất động.

Cậu lại dùng sức kéo vài cái, khóa cửa phát ra tiếng “cạch” nặng nề, vẫn đóng chặt như cũ.

“Liêu Dực Tu,” Phó Tang Nhạc hít sâu một hơi, “Cửa phòng anh có phải bị hỏng rồi không?”

Đáp lại cậu chính là bóng lưng cố ý quay đi của Liêu Dực Tu. Tư thế này Phó Tang Nhạc quá quen thuộc.

Năm đó ở khu R, mỗi lần Phó Tu giận dỗi một mình đều sẽ dùng tư thế quay lưng này đối diện cậu, nhất quyết phải chờ một lời dịu dàng mới chịu quay đầu lại.

Phó Tang Nhạc nhìn Alpha đang giận dỗi trước mắt, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Liêu Dực Tu luôn miệng nói mình không phải A Tu của khu R, nhưng bộ dạng bướng bỉnh này, khác gì Phó Tu?

Phó Tang Nhạc thở dài, cuối cùng vẫn đi qua, ngữ khí vô thức dịu lại: “Vừa rồi xuống tay nặng, có đau không? Anh mở cửa ra, tôi phải về phòng.”

Liêu Dực Tu lập tức ngẩng đầu, đáy mắt vẫn còn mang theo men say và sự uất ức chưa tan. Ngón tay thon dài nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi, vạt áo tản ra hai bên, lộ ra n.g.ự.c tráng kiện.

Anh nắm tay Phó Tang Nhạc ấn vào mặt trong cánh tay mình. Mảng da đó đã nổi lên vết bầm tím rõ ràng, dưới ánh đèn trắng lạnh càng thêm chói mắt.

Ngón tay Phó Tang Nhạc vừa chạm vào vết bầm, Alpha đã khẽ “tê” một tiếng, mày nhăn chặt hơn, nhưng cố tình đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm cậu, như thể đang nói “Xem cậu làm tôi thành cái dạng gì”.

Phó Tang Nhạc chột dạ dời mắt: “... Chắc không đau đến mức đó chứ? Nếu không phải anh đè tôi đến nghẹt thở, tôi cũng sẽ không xuống tay nặng như vậy.”

Cậu chỉ vào cửa phòng: “Mở cửa ra.”

Liêu Dực Tu lại hoảng hốt nhìn chằm chằm tay nắm cửa, ánh mắt tan rã: “Không cần...”

Nói xong, giọng nói đột nhiên trở nên uất ức lại bướng bỉnh: “Cậu có phải vẫn còn giận không?”

Khi Liêu Dực Tu ngẩng đầu, đáy mắt thế mà lại mang theo vài phần quật cường của thiếu niên: “Là tên Alpha lưu manh đến gây sự trước... Tôi lại không làm gì sai... Cậu không thể bắt tôi ngủ giường nhỏ nữa...”

Phó Tang Nhạc bị lời nói của Liêu Dực Tu kinh ngạc đến mức ngừng thở, lưng đột nhiên căng cứng: “Liêu Dực Tu, anh đang nói cái gì?”

“Cậu gọi tôi là gì?” Alpha nhăn mày, thần sắc hoang mang đến mức gần như ngây thơ, “Tôi rõ ràng là Phó Tu mà, cậu lại đang gọi tên Alpha nào.”

Những lời này như một tiếng sấm rền nện xuống bên tai cậu.

Phó Tang Nhạc nhìn chằm chằm Liêu Dực Tu trước mắt, vô số khả năng hiện lên trong đầu: đa nhân cách? Ký ức hỗn loạn? Hay là say đến ngốc rồi?

“Anh nói... Anh tên gì?”

Ngón tay Phó Tang Nhạc vô thức véo vào lòng bàn tay.

Liêu Dực Tu rũ mi, thần sắc uất ức như một đứa trẻ bị oan ức: “... Cậu luôn giúp đỡ người ngoài bắt nạt tôi, không đứng về phía tôi.”

Anh loạng choạng đứng dậy, mơ hồ nhìn quanh bốn phía, đột nhiên mở to mắt: “Vợ à, đây là đâu? Đây không phải nhà chúng ta.”

Phó Tang Nhạc đột nhiên che miệng, yết hầu khô khốc. Cái xưng hô quen thuộc kia lăn vài vòng trên đầu lưỡi, cuối cùng thật cẩn thận tràn ra: “A... A Tu?”

Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của Alpha.

Liêu Dực Tu đứng tại chỗ, áo sơ mi bung rộng, lộ ra đường cong eo bụng vạm vỡ, nhưng ánh mắt lại trong veo như chàng thanh niên năm xưa mới gặp dưới đêm mưa khu R.

“Tôi ở đây.”

“Phó Tang Nhạc, trên người cậu...” Liêu Dực Tu lảo đảo bước về phía trước hai bước, đột nhiên đầu gối mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Anh hất đầu, tóc mái rủ xuống trước mắt, không che được sự hoảng loạn dưới đáy mắt, “Sao lại không có tin tức tố của tôi?”

Phó Tang Nhạc theo bản năng vươn tay đỡ, nhưng lại bị đột ngột kéo vào lòng. Cánh tay Alpha siết chặt như vòng sắt.

Một tay khác không khỏi phân trần thăm dò ra sau gáy cậu, lòng bàn tay đè mạnh lên vị trí tuyến thể. Nơi đó có một vết sẹo lâu năm, sờ vào không trơn nhẵn, vết tích hơi nhô lên uốn lượn trên da.

Phó Tang Nhạc đã từng có ý định xóa bỏ vết sẹo này, nhưng cũng chỉ là chợt lóe qua.

Cậu không thấy nó xấu xí, ngược lại vào những khoảnh khắc nào đó, lại vô cớ cảm thấy an tâm.

Khi tiếng khóc nỉ non đầu tiên của Lệ Lệ cắt qua không khí, y tá bế sinh linh bé bỏng nhăn nheo đó đến trước mắt cậu. Khoảnh khắc ấy, vết sẹo sau gáy đã trở thành huân chương.

Ngón tay Liêu Dực Tu vẫn còn miết trên tuyến thể, lực đạo mạnh đến mức gần như muốn trầy da.

Cồn làm nhiệt độ cơ thể anh cao đến đáng sợ. Hơi thở phun vào tai cậu, mang theo sự nóng rực của rượu vang đỏ lên men: “Sao lại thế này... Đánh dấu của tôi đâu?”

Alpha hoảng loạn như một đứa trẻ đánh mất bảo vật quan trọng.

“Phó Tang Nhạc, tuyến thể cậu bị làm sao?”

 

back top