OMEGA THẬT THÀ BỊ CHỒNG CŨ ÉP KẾT HÔN LẠI LẦN 3 VỚI HẮN

Chương 25

Trong quán ăn, Phó Tang Nhạc nắm ly nước, nghe Mạnh Tiêu kể lể tình hình gần đây. Trên khuôn mặt trẻ tuổi của Alpha, tràn đầy lo lắng.

“Anh, em đều ổn.” Mạnh Tiêu nói, “Em chỉ không yên lòng về anh và Lệ Lệ. Lần trước có người cầm một khoản tiền bảo em rời khỏi D-cảng... Em không đồng ý.”

Phó Tang Nhạc lộ ra nụ cười khổ sở. Anh chính là lần này đi ra là muốn nói với Mạnh Tiêu, nếu là Liêu Dực Tu cho cậu ta lợi ích, cứ cầm mà đi đi.

Rõ ràng là ai làm, Liêu Dực Tu xưa nay đều như vậy, tưởng như cho sự lựa chọn, kỳ thật căn bản không để lại đường lui.

“Lần sau có người tìm cậu, cậu cứ nhận lấy. Chuyện này kỳ thật cho dù không có cậu, hắn cũng sẽ tìm cớ khác.”

Mạnh Tiêu đột nhiên nghiêng người về phía trước: “Nếu không... anh mang Lệ Lệ đi đi? Đến một nơi không ai biết, bắt đầu lại từ đầu.”

Cậu ta nói rất nhanh, như thể ý niệm này đã bị nín giữ trong lòng quá lâu.

Phó Tang Nhạc nói: “Cậu quá coi thường hắn. Nếu hắn không chịu buông tay, việc bị tìm thấy chỉ là vấn đề thời gian.”

Mạnh Tiêu cau mày: “Nhưng hai người không phải đã ly hôn rồi sao? Hắn vì sao lại nhất quyết nắm giữ anh không buông?”

Phó Tang Nhạc lắc đầu. Liêu Dực Tu lúc trước coi thường anh là sự thật, nhưng người đàn ông đó một khi cố chấp thì không cần lý do.

Thà rằng...

“Tôi muốn xem, rốt cuộc hắn muốn làm gì.”

Đầu bàn ăn kia, Lệ Lệ đang giơ thìa đồ ngọt từng chút một nếm bánh kem, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

Điện thoại nhanh chóng rung lên. Ba chữ “Liêu Dực Tu” trên màn hình nhảy múa chói mắt. Phó Tang Nhạc không nghe.

“Cái này quá đáng rồi, anh, bây giờ anh ngay cả một bữa cơm tự do cũng không có?”

“Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.” Câu này anh nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại như bị đè một tảng đá.

Điều sợ nhất không phải là sự dây dưa của Liêu Dực Tu, mà là ngày nào đó Liêu Dực Tu sẽ phát hiện thân thế của Lệ Lệ.

“Cậu nhớ kỹ, Lệ Lệ là con gái cậu. Vở kịch này cần phải diễn đến cùng, đó là giúp tôi một ân huệ lớn.”

Mạnh Tiêu khó chịu: “Hắn chẳng lẽ là thổ phỉ sao? Anh một mình nuôi lớn Lệ Lệ, hắn có mặt mũi nào đến đoạt?”

Cậu ta nắm lấy cổ tay Phó Tang Nhạc: “Anh yên tâm, dù đánh c.h.ế.t em cũng sẽ không nói lỡ nửa chữ. Nếu không có anh lúc trước, em chắc chắn đã sống không nổi nữa rồi.”

Phó Tang Nhạc gật đầu.

Việc gặp Mạnh Tiêu chỉ là ngẫu nhiên. Khi đó anh cần tìm một Alpha giả kết hôn, càng nhanh càng tốt.

Anh đã thấy một Alpha trẻ tuổi đang bị mấy gã đàn ông vạm vỡ vây đánh, thái dương còn có vết m.á.u mới tinh.

Mạnh Tiêu lúc đó chật vật như một con ch.ó nhà bị lạc, bị lừa hết tiền tích góp.

Phó Tang Nhạc vốn có thể làm như không thấy, nhưng khi nghe được câu “Không còn tiền nữa thì đưa mày vào phòng khám dỏm trích tuyến thể”, anh lại ma xui quỷ khiến mà quản chuyện bao đồng.

Lúc đó cửa hàng online của Phó Tang Nhạc vừa mới khởi sắc. Anh có mắt nhìn độc đáo, chọn đồ dùng nhập khẩu cho em bé rất được các bà mẹ yêu thích.

Số tiền tiết kiệm không nhiều, nhưng đủ để giúp Alpha gặp gỡ tình cờ này thoát khỏi tình thế nguy cấp.

Lúc chuyển khoản, tay Mạnh Tiêu đều run rẩy, nhất quyết phải viết giấy nợ cho anh.

Phó Tang Nhạc chỉ lắc đầu, đẩy thỏa thuận kết hôn đến trước mặt cậu ta: “Chỉ là đôi bên cùng có nhu cầu mà thôi.”

Sau khi ăn xong, họ đi công viên giải trí. Mạnh Tiêu bế Lệ Lệ cao lên vai, cô bé hưng phấn vẫy vẫy kẹo bông gòn. Phó Tang Nhạc một tay đỡ lưng Lệ Lệ.

Ngựa gỗ quay tròn, tàu hỏa nhỏ. Các trò chơi không nhiều, nhưng đủ để Lệ Lệ cười cong khóe mắt.

Phó Tang Nhạc thường xuyên giơ điện thoại lên, ghi lại khoảnh khắc vui vẻ của Lệ Lệ và Mạnh Tiêu trong album.

Hoàng hôn cam hồng phủ kín chân trời, kéo dài bóng dáng ba người rất dài. Nhìn từ xa, trông cực kỳ giống một gia đình ba người đi chơi cuối tuần.

Nhưng hình ảnh như vậy, trong mắt người nào đó, quả thực là sự kích thích.

________________________________________

Khi Phó Tang Nhạc nắm tay Lệ Lệ đang ngái ngủ bước vào tiền sảnh, quản gia đang đứng ở cửa, nở nụ cười đúng mực: “Phó tiên sinh hôm nay đi đâu về? Sao về muộn thế này.”

“Dẫn Lệ Lệ đi công viên giải trí.” Phó Tang Nhạc cúi người thay giày cho con gái.

Quản gia lo lắng nói: “Vừa rồi thiếu gia về rất không vui, cầm mấy chai rượu vang đỏ lên phòng rồi. Tửu lượng thiếu gia cũng không tốt.”

Phó Tang Nhạc đương nhiên biết tửu lượng Liêu Dực Tu không ổn, hơn nữa khi say còn nói rất nhiều.

Anh không để tâm, chỉ là khi trời tối mà cửa phòng Liêu Dực Tu vẫn gõ không mở, quản gia đành phải gõ cửa tìm Phó Tang Nhạc.

“Hắn mang bao nhiêu chai vào?”

Quản gia nói: “Khoảng năm chai ạ.”

Phó Tang Nhạc gõ cửa, bên trong hoàn toàn không có động tĩnh: “Chìa khóa dự phòng đâu?”

Quản gia nói: “Chìa khóa dự phòng căn phòng này tôi phải đi tìm. Tiên sinh không thích có người ra vào phòng mình.”

Phó Tang Nhạc đành vỗ cửa: “Liêu Dực Tu! Anh mở cửa! Liêu Dực Tu!”

Phó Tang Nhạc giơ chân định đá cửa, ra hiệu quản gia lùi lại.

Ngay khoảnh khắc đó, cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trong. Một bàn tay nóng bỏng kiềm chặt cổ tay anh. Giữa trời đất quay cuồng, anh đã bị kéo vào phòng ngủ tối đen.

Tiếng khóa cửa “cạch” vang lên bên tai. Lưng anh ngay sau đó lún vào chiếc nệm mềm mại. Toàn bộ trọng lượng Liêu Dực Tu đè lên, hai tay như vòng sắt kẹp chặt bên hông anh.

Chờ cảm giác choáng váng và tối đen qua đi, mùi rượu vang đỏ nồng đậm đã xâm chiếm mọi giác quan. Sợi tóc Alpha cọ qua gáy anh, mang theo hơi lạnh ẩm ướt, không rõ là mồ hôi hay rượu.

Trong phòng tối hoàn toàn, ngay cả khe hở rèm cửa cũng không lọt một tia sáng. Phó Tang Nhạc mở to mắt, nhưng ngay cả hình dáng chiếc gối gần trong gang tấc cũng không thấy rõ.

Chóp mũi Liêu Dực Tu đặt ở xương quai xanh anh, mỗi hơi thở đều nóng rực kinh người.

Trong bóng tối, Phó Tang Nhạc có thể cảm nhận thấy cúc áo sơ mi đối phương cộm vào bụng dưới anh, theo nhịp thở phập phồng, qua lại cọ xát.

Nhiệt độ cơ thể Liêu Dực Tu xuyên qua vải vóc cuồn cuộn truyền đến, giống như một chiếc bàn ủi nung đỏ.

Bàn tay Phó Tang Nhạc đặt trên vai hắn dùng sức đẩy, nhưng chỉ đổi lấy sự giam cầm càng chặt hơn. Cuối cùng anh chỉ có thể thất bại buông tay.

“Liêu Dực Tu, rốt cuộc anh uống bao nhiêu?”

Đáp lại anh chỉ là hơi thở nặng nề, hòa lẫn với hương rượu vang đỏ tinh khiết, trong bóng tối càng trở nên rõ ràng lạ thường.

Phó Tang Nhạc nhíu mày: “Buông ra, tôi không có hứng thú dây dưa với con ma men.”

Lời chưa dứt, Liêu Dực Tu đột nhiên siết chặt cánh tay, giọng nói khàn khàn: “... Vậy cậu lại có hứng thú ở bên cạnh họ Mạnh?”

Mỗi chữ hắn nói ra như bị ép từ kẽ răng, lại mang theo sự uất ức: “Phó Tang Nhạc, sao cậu có thể thay đổi nhanh như vậy?”

“Chỉ một lát thôi...” Giọng Liêu Dực Tu thấp đến mức gần như không nghe rõ, “Chờ thêm một lát nữa cũng không được sao?”

“Các cậu cùng nhau ăn cơm, cùng đi công viên giải trí... Các cậu mới là người một nhà, tôi tính là gì?”

Mấy chữ cuối cùng gần như nghiến ra từ cổ họng, mang theo mùi rượu nồng nặc và sự tê dại không nói nên lời.

Phó Tang Nhạc cảm thấy một chút ẩm ướt ở bên gáy. Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở dốc bị đè nén của Alpha, cùng câu lẩm bẩm lặp đi lặp lại.

— Tôi chính là một người ngoài.

Phó Tang Nhạc: “Anh theo dõi tôi?”

Trong bóng tối, hơi thở Liêu Dực Tu tăng thêm đột ngột, tiếp tục lải nhải: “Cậu còn gắp thức ăn cho hắn... Còn cười với hắn... Còn chụp ảnh cho hắn...”

“Cậu đối xử với hắn tốt như vậy... Hắn xứng sao? Hắn căn bản không biết trân trọng... Phó Tang Nhạc, cậu chính là một thằng ngốc...”

Logic của con ma men luôn rời rạc, nhưng lại vô tình chọc trúng nỗi đau của người khác. Phó Tang Nhạc dùng sức đẩy hắn: “Đúng vậy, tôi chính là cam tâm tình nguyện đối tốt với hắn, anh vừa lòng chưa? Buông ra!”

Liêu Dực Tu đột nhiên siết chặt cánh tay, trong giọng nói mang theo sự tỉnh táo hiếm thấy: “Nhưng cậu và hắn một chút cũng không hạnh phúc.”

Phó Tang Nhạc: “Ai nói.”

“Cha mẹ hắn không chấp nhận cậu... Bạn bè hắn không biết cậu...” Liêu Dực Tu từng câu từng chữ nói rất chậm, “Lệ Lệ sốt cao, lúc cậu một mình thức trắng đến rạng sáng, hắn ở đâu? Cậu bị xe đụng phải, tự mình cà nhắc về nhà, hắn ở đâu?”

Ngón tay Liêu Dực Tu run rẩy, không biết là vì say hay vì giận: “Hắn tính thứ gì... cũng xứng để cậu phải ủy khuất bản thân như vậy...”

Mấy chữ cuối cùng gần như cắn răng nén ra, mang theo mùi rượu nồng và sự thương xót không nói nên lời.

Phó Tang Nhạc chớp chớp mắt. Ký ức bị kéo về ngày đó. Anh lúc đó đang vội đi đón Lệ Lệ, bị xe quẹt qua chỉ thấy cẳng chân tê rần. Anh lịch sự từ chối ý tốt của chủ xe muốn đưa anh đi kiểm tra rồi tiếp tục đi.

Mãi đến khi đi được mười phút, cơn đau đến muộn mới bò lên dọc theo dây thần kinh, giống như vô số mũi kim nhỏ đang xoắn vào da thịt.

Chờ đến khi Phó Tang Nhạc vén ống quần lên, m.á.u đã thấm ướt vớ, loang lổ trên nền vải đen tạo thành một mảng màu tối sẫm.

Bóng người dưới hàng cây ven đường bị hoàng hôn kéo dài rất xa. Anh đỡ thân cây thô ráp chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi trên bậc thềm.

Phó Tang Nhạc vừa hít hơi lạnh vừa gọi điện thoại cho giáo viên mẫu giáo, giọng nói ổn định đến mức không nghe ra bất thường: “Cô ơi, làm ơn cho Lệ Lệ chờ thêm một lát, bên tôi có chút việc bị chậm trễ.”

Cúp máy xong, anh mới mặc kệ bản thân đau đến run rẩy, tính toán vị trí phòng khám gần đó.

“Tiên sinh, vết thương của ngài không nhẹ đâu ạ.”

Bỗng nhiên, một bóng đen che khuất ánh sáng trên đầu. Phó Tang Nhạc ngẩng lên thấy một người đàn ông trung niên phúc hậu, đối phương đang lo lắng nhìn cẳng chân đầy m.á.u của anh.

Người đó mặc vest da giày, tay xách cặp công văn, giống như một nhân viên văn phòng vừa tan tầm.

“Ngài có muốn tôi đưa ngài đến bệnh viện không?” Hắn chỉ vào chiếc xe hơi cách đó không xa, “Xe tôi đậu ngay chỗ đó.”

Phó Tang Nhạc nhìn chiếc siêu xe bóng loáng cách đó không xa, kiểu dáng trơn tru phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới hoàng hôn.

Anh theo bản năng nắm chặt ống quần, vết m.á.u trên vải hơi dính dưới lòng bàn tay.

“Không cần làm phiền,” anh chống bậc thềm gượng đứng dậy, vết thương kéo ra cơn đau nhói, “Chỉ là xây xát ngoài da thôi, tôi tự xử lý được.”

Lông mày người đàn ông trung niên nhíu chặt hơn, liên tục quay đầu nhìn về phía chiếc xe hơi kia.

“Trước khúc cua có phòng khám ngay,” ngữ khí hắn thành khẩn đến mức gần như vội vã, “Thật sự không phiền đâu, nhưng chân ngài kéo lê như thế không ổn.”

Thấy Phó Tang Nhạc vẫn muốn từ chối, hắn thậm chí vội vàng móc ra chứng minh thư đưa qua, đảm bảo mình là người tốt, thực sự thấy không đành lòng. Hắn còn nhắc đến nhà trẻ của Lệ Lệ, nói con mình cũng học ở đó, hôm nay vừa đi đón con.

Con hắn là bạn cùng lớp Lệ Lệ, còn nói ra tên con bé.

Phó Tang Nhạc nói thì ra là thế.

Tiếng động cơ vù vù đột nhiên áp sát. Chiếc siêu xe không biết từ lúc nào đã lướt đến bên cạnh họ. Còi xe kêu lên một tiếng ngắn. Người đàn ông trung niên khuyên mãi, cuối cùng Phó Tang Nhạc đành phải ngồi vào ghế sau.

Anh nói thật là phiền phức, anh sẽ trả tiền rửa xe.

Lên xe, Phó Tang Nhạc nhìn về phía ghế lái. Bóng đen chỉ có thể phân biệt được một hình dáng mơ hồ.

Người đàn ông trung niên toát mồ hôi mỏng trên trán, vội vàng giải thích: “Đó là tài xế! Tài xế chuyên trách!”

Tài xế đó đội mũ lưỡi trai, khẩu trang đen che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt sau kính râm hoàn toàn không thấy rõ.

Rõ ràng ngồi ở ghế lái, lưng lại thẳng tắp. Chiếc áo sơ mi đặt may đắt tiền bao bọc lấy bờ vai rộng lớn.

Cổ tay áo lộ ra một đoạn cổ tay khớp xương rõ ràng. Bộ trang phục này tạo nên sự đối lập gay gắt với bộ vest giản dị của người đàn ông trung niên, bất thường đến mức khiến người ta nghi ngờ.

Phó Tang Nhạc mơ hồ cảm thấy bóng lưng này có chút quen thuộc. Tư thế đối phương nắm vô lăng có vẻ hơi cứng nhắc, như thể đang cực lực kiềm chế điều gì đó.

Nhưng lúc đó, cơn đau từng đợt từ cẳng chân cọ rửa lý trí. Máu nhỏ xuống mắt cá chân thấm vào giày vớ, cảm giác dính nhớp khiến Phó Tang Nhạc đã không rảnh để suy nghĩ sâu xa.

May mắn thay, bệnh viện rất nhanh đã đến.

Xe chạy rất nhanh.

 

back top