Bùi Thanh Việt đi theo tôi xuống lầu.
Giữa hai tầng cầu thang, ánh đèn không quá sáng,
Vẻ mặt hắn ẩn trong bóng tối.
Hắn hỏi tôi một cách nhẹ nhàng: “Giận rồi à? Sau này nhà họ Tô và nhà họ Bùi có thể sẽ hợp tác, bây giờ cố gắng đừng chọc cậu ta không vui.”
Sau này có thể sẽ hợp tác.
Vì vậy bây giờ phải chiều theo cậu ta.
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Tôi chưa bao giờ giận hắn.
Có thể coi là một món đồ chơi ngoan ngoãn.
Trước khi hắn có gia đình, tôi còn có thể tự an ủi rằng mình là bạn trai chính thức.
Từ đại học, cho đến khi bước vào xã hội.
Vẫn luôn là như vậy.
Một mình tôi ôm ấp hy vọng viển vông rằng, hắn cũng không thể sống thiếu tôi.
Cũng nên kết thúc rồi, tôi không có hứng thú phá hoại gia đình hắn.
“Không sao, tôi hiểu, Bùi Thanh Việt, anh lên đi, tôi cũng nên về rồi.”
Bùi Thanh Việt không hiểu: “Về? Cậu về đâu? Cậu không đợi tôi về cùng sao?”
Tôi đứng yên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt từng chút một phác họa khuôn mặt hắn.
Hắn có đôi mắt xanh dương và mái tóc đen nhánh.
Rất đẹp, nhưng hắn mãi mãi không thuộc về tôi.
Lần đầu tiên tôi hỏi hắn một cách rõ ràng: “Bùi Thanh Việt, anh có từng thích tôi dù chỉ một chút không?”
Bùi Thanh Việt sững sờ một lát, rồi cười.
Giống như dỗ dành một đứa ngốc.
“Cậu ngoan như vậy, đương nhiên tôi thích.”
Hắn thích người ngoan.
Không phải tôi cũng được.
Tôi cũng cười: “Tôi không đợi anh đâu, anh gọi một người lái xe khác nhé.”
Có lẽ nụ cười trông rất khó coi.
Đến Bùi Thanh Việt cũng nhận ra sự bất thường của tôi.
Nhưng hắn không cần phải bận tâm đến cảm xúc của tôi, chỉ hờ hững gật đầu.
Nhét chìa khóa xe vào tay tôi.
“Lái xe của tôi về nhà, ngoan ngoãn đợi tôi.”
Tôi không đáp lời, trả lại chìa khóa cho hắn.
“Xe của anh đắt quá, tôi không dám lái.”
“Tôi sẽ gọi taxi, tôi đi đây.”
Tôi quay người tiếp tục xuống lầu, Bùi Thanh Việt đứng trên bậc thang, nhìn tôi.
“Cố Ý, cậu sẽ ngoan ngoãn về nhà chứ?”
Tôi không ngoảnh lại.
Cũng không về cái gọi là nhà trong lời hắn nói.
