NGHE TIN HẮN SẮP KẾT HÔN VỚI OMEGA ƯU TÚ, TÔI ÔM BỤNG BỎ ĐI TRONG ĐÊM

Chương 1

Bùi Thanh Việt bảo tôi lát nữa hãy đến đón hắn.

Tôi đến sớm hơn dự định.

Thời gian đến câu lạc bộ thật không may chút nào.

Vừa bước lên tầng hai, tôi đã thấy Bùi Thanh Việt và hai người bạn đang hút thuốc ngoài hành lang.

Họ quay lưng về phía tôi.

Tôi vô tình phát hiện trong nhóm công tử nhà giàu của Bùi Thanh Việt có thêm một Omega ưu tú.

Mấy người bạn hỏi hắn:

“Bùi thiếu, nhà họ Bùi thật sự tính kết thông gia với nhà họ Tô sao? Cậu chủ nhà họ Tô kia cũng đến tham gia tiệc, chắc là cố ý đến gặp cậu đấy nhỉ?”

“Nhà họ Tô có địa vị ngang ngửa nhà họ Bùi ở khu A, nghe nói trong nhà chỉ có một Omega ưu tú, được bảo bọc như tròng mắt, cậu kết hôn với cậu ta đúng là một lựa chọn không tồi.”

“Nhưng Bùi thiếu, cậu vẫn còn chơi bời với cái Omega kém cỏi nghèo kiết xác kia à? Không nỡ bỏ sao?”

Bạn bè hắn đều khinh thường tôi.

Lời lẽ không hề có chút tôn trọng nào.

Cũng như lúc này.

Tôi đã sớm quen, cũng không muốn nhìn sắc mặt của họ, nên luôn chọn đúng giờ rồi mới đến đón Bùi Thanh Việt.

Lẽ ra tôi không nên đến sớm.

Tôi tựa vào tường cầu thang, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

Phát hiện mặt giày tôi lau sạch sẽ sáng nay, không biết từ lúc nào đã dính một vết bẩn.

Đột nhiên nghe thấy Bùi Thanh Việt cười một tiếng.

Thờ ơ nói: “Tôi và Cố Ý chỉ là chơi bời thôi, không cần quản trước hay sau hôn nhân, tôi đều có thể chơi.”

“Dù sao thì, tôi cũng sẽ không chơi ra con.”

Hắn có lẽ đã uống một ngụm rượu, giọng nói hơi say.

“Dù tôi có kết hôn với Tô Giác thì đã sao? Trong giới không phải đều như vậy à?”

Mấy người bạn bật cười.

Vừa huých vai nhau vừa tươi cười đi về phía phòng bao.

“Đúng đúng đúng, dù sao cậu cũng là Alpha ưu tú, chơi vài Omega cũng chẳng có vấn đề gì.”

“Mỗi nơi một người, với lại Omega kém cỏi cũng khó mang thai, sướng quá còn gì.”

“Nhưng Bùi thiếu, nói thật, thằng Cố Ý kia trông xinh đẹp thật sự, khi nào cậu không chơi nữa, nhường lại cho tôi nhé.”

Không khí trầm lặng một lát.

Bùi Thanh Việt cười mắng: “Đồ của bố mày, mày cũng dám dòm ngó à?”

Hắn đè nén cơn giận, không thật sự cười.

Người kia không nhận ra, cười hề hề còn muốn nói gì đó.

“Bùi thiếu, đừng keo kiệt thế chứ, dù sao thì—”

Nhưng tôi không thể nghe thêm được nữa.

Tôi bước ra định ngắt lời họ.

Cửa phòng bao cũng mở ra, một Omega xinh đẹp, tinh tế bước ra.

Trên hành lang, vài người chúng tôi nhìn nhau.

Bùi Thanh Việt liếc tôi một cái, cau mày, không nói gì.

Hắn quay đầu lại hỏi Tô Giác: “Sao lại ra đây?”

Tô Giác nhìn tôi một cái, nhướng mày.

“Anh ra ngoài lâu thế, tôi ra xem bên ngoài có cảnh đẹp gì, hay là trong phòng bao có thêm tôi khiến anh không thoải mái?”

Mấy công tử nhà giàu cười đùa hắn.

“Chỉ có Bùi thiếu ra thôi à? Sao cậu không quan tâm chúng tôi?”

“Tại chúng tôi kéo Bùi thiếu nói thêm vài câu, làm Tô thiếu gia cô đơn rồi.”

Tô Giác cười thản nhiên.

“Tôi có kết hôn với mấy người đâu, quan tâm làm gì?”

Nói xong, cậu ta lại nhìn về phía tôi, rõ ràng là biết rõ, nhưng lại giả vờ nghi hoặc.

“Vị này là cậu chủ nhà nào thế? Sao chưa từng gặp?”

Chỉ vỏn vẹn hai câu hỏi, đã khiến sự tự ti của tôi không còn chỗ trốn.

Tôi có tính là cậu chủ nhà nào đâu.

Cậu ta chưa gặp tôi là chuyện bình thường.

Tôi không biết nên nói gì cho phải.

Ngẩn người vài giây.

Bùi Thanh Việt đã trả lời thay tôi.

“Đây là người lái xe tôi gọi tới, lát nữa sẽ giúp tôi đưa cậu về.”

Tôi có lẽ đã không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, ngỡ ngàng nhìn hắn một cái.

Hắn tránh ánh mắt của tôi.

Trách tôi: “Bảo cậu lát nữa hãy đến, đến sớm thế làm gì? Chúng tôi vẫn chưa uống xong.”

Tôi cười khổ gật đầu thừa nhận lời hắn nói.

“Đúng, tôi là người lái xe.”

“Xin lỗi, tôi đến sớm, tôi xuống trước đây, các vị cứ từ từ chơi.”

Nói rồi tôi quay người định xuống lầu.

Bùi Thanh Việt bảo họ vào phòng bao trước.

“Các cậu vào trước đi, tôi phải đi vệ sinh một chuyến.”

 

back top