“Liên quan đến tôi à?”
Tôi gật đầu.
“Cái kết của chúng ta cậu đã thấy rồi, nếu cậu quay về quá khứ, nếu cậu còn nhớ những chuyện xảy ra bây giờ,” tôi ngừng lại, giọng nói khó khăn, “thì đừng thích tôi nữa.”
“Muộn rồi, đã thích rồi.”
Giọng thiếu niên cao lên:
“Nếu tôi hiện tại vẫn chưa phải là dáng vẻ anh thích, tôi có thể hiểu việc anh không chấp nhận tôi.
“Nhưng anh không nghĩ câu anh vừa nói quá đáng lắm sao?
“Cặp đôi nào mà chẳng có lúc cãi nhau chia tay? Người ly hôn rồi còn có thể tái hôn, sao đến chỗ anh lại nhất quyết cho đó là kết thúc?
“Có hiểu lầm thì giải quyết, có cảm xúc thì bộc lộ ra.
“Gây gổ chia tay rồi vứt bản thân anh ở nhà quả thật là sai, đã 28 tuổi đầu rồi, sao vẫn còn ngây thơ như vậy!
“Tôi xin lỗi anh.
“Nhưng anh cũng không có chút vấn đề nào sao?
“Tôi đến đây lâu như vậy rồi, anh đã làm gì?
“Gọi một cuộc điện thoại? Gửi một tin nhắn?
“Anh nói anh yêu anh ấy, vậy tình cảm này trong lòng anh lại không đáng để kiên trì, không đáng để níu kéo sao?
“Anh có từng nghĩ, có lẽ anh ấy chỉ là không tiện xuống nước, đang trốn ở xó xỉnh nào đó, chỉ cần anh cho một bậc thang, anh ấy sẽ lập tức lăn lê bò lết mà quay về không?”
Thiếu niên dường như đã nhịn nén rất lâu, khó khăn lắm mới có cơ hội tuôn ra một tràng.
Nhìn thấy khóe mắt tôi đỏ hoe, cậu ta buộc mình nuốt lại những lời quá đáng.
Lời nói trở nên ngập ngừng:
“Tôi chỉ muốn anh cho tương lai của chúng ta thêm một cơ hội.”
