Tôi thất thần đứng trong thang máy của công ty, bên tai văng vẳng câu hỏi chất vấn của Tiết Lạc.
“Anh Quý, anh đừng tự lừa dối mình nữa. Anh không yêu em thì yêu ai?”
Tôi… yêu ai…
Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra khuôn mặt đẹp trai của Phó Tầm.
Tôi sững sờ, vội vàng lắc đầu.
Mày bị ngốc rồi à?
Sao có thể là hắn được chứ?
Hắn là kim chủ của mày mà!
Sao mày có thể dùng thứ tình cảm hư ảo như tình yêu để làm ô uế kim chủ được chứ!
Nhưng, mặc dù tôi tự nhủ với mình như vậy, những suy nghĩ trong đầu vẫn không ngừng lại được.
Đến khi nhìn thấy Phó Tầm, tôi đã bị những suy nghĩ giằng xé làm cho tê liệt.
Tôi đến muộn hai mươi phút, Phó Tầm có vẻ không vui.
Nhưng thấy tôi, hắn vẫn kéo tôi vào, cùng tôi ăn cơm.
Chỉ là khi ăn, hắn nhìn tôi đầy suy tư:
“Giang Quý, cậu đang nghĩ gì mà thất thần thế?”
“Không… không có gì…”
Tôi cúi đầu có chút chột dạ.
Không để ý thấy ánh mắt Phó Tầm nhìn tôi dần trở nên lạnh lùng.
Mấy ngày sau đó, Tiết Lạc gọi điện cho tôi nhiều lần, có hai lần là vào đêm khuya.
Ngoài buổi tối, ban ngày cậu ta cũng luôn tìm cơ hội “ngẫu nhiên” gặp tôi.
Có lần còn đuổi theo đến tận bên ngoài biệt thự.
Tôi không muốn gặp cậu ta, cậu ta liền gửi tin nhắn dài cho tôi.
Tôi không xem một tin nào.
Tôi không biết Phó Tầm có biết việc Tiết Lạc quấy rầy tôi hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy, Phó Tầm gần đây nóng nảy hơn trước rất nhiều.
Hắn kéo tôi lên giường mỗi đêm, ban ngày thì dùng ánh mắt âm u nhìn tôi.
Nhưng khi tôi nhìn hắn, hắn lại chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Cứ như không có chuyện gì xảy ra.
Phó Tầm như vậy khiến tôi càng sợ hãi hơn.
Luôn có cảm giác mây đen bao phủ, không biết khi nào sẽ đổ cơn mưa lớn.
Hôm đó trời đổ mưa.
Tôi ở lại với Phó Tầm đến tối, chuẩn bị đợi hắn tan làm, nhưng Phó Tầm lại bảo tôi về nhà trước.
Tôi có chút thất vọng, lái xe về một mình.
Khi đến cổng khu dân cư, tôi thấy một người ngã xuống trong mưa.
Tôi chạy đến, thấy Tiết Lạc đang nằm trong vũng bùn, nửa mặt bị nước mưa làm ướt.
Cậu ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, muốn nói gì đó, nhưng nước mắt cứ rơi.
Tôi dù sao cũng không đành lòng, gọi taxi đưa cậu ta đến bệnh viện.
Sau khi sắp xếp xong, đã qua hai tiếng đồng hồ.
Tiết Lạc níu chặt lấy tôi, đôi mắt đen ngấn lệ:
“Anh Quý, anh có thể ở lại không?”
Tôi từ từ lắc đầu:
“Tiết Lạc, đây là lần cuối cùng anh giúp em, con đường sau này, em phải tự mình đi.”
Tôi cảm thấy Tiết Lạc có thể gặp phải chuyện gì đó, nhưng lần này, tôi thực sự không thể giúp được nữa.
Tất cả những gì tôi có bây giờ đều là do Phó Tầm ban cho, nếu tôi giúp Tiết Lạc, thì giống như đang phản bội hắn vậy.
Tôi lê thân thể ướt sũng về nhà.
Trong nhà vẫn tối đen.
Lòng tôi trùng xuống, nghĩ không biết có giống lần trước không.
Vì một lý do nào đó, Phó Tầm lại xa lánh tôi.
Tôi vào phòng vệ sinh cởi bỏ quần áo ướt, ngồi trong phòng tắm tối om ngẩn người rất lâu.
Đột nhiên đèn phòng vệ sinh bật sáng.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Phó Tầm đang lạnh lùng nhìn tôi:
“Giang Quý, cậu đang nghĩ ai đấy?”
