Tôi không thể nói là đang nghĩ hắn.
Giây tiếp theo, tôi bị hắn kéo mạnh vào lòng.
“Dơ…”
Tôi chưa tắm, theo phản xạ muốn tránh khỏi hắn.
Hắn lại dường như càng tức giận hơn:
“Cậu dơ thật rồi.”
“Cậu và Tiết Lạc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi không biết hắn đang nói gì, giây tiếp theo, cơn đau dữ dội ở hạ thân khiến tim tôi như thắt lại.
Phó Tầm chưa bao giờ làm tôi như thế này.
Nhưng bây giờ, lúc hắn giày vò tôi, như đang giày vò một vật vô tri vô giác.
Tôi bị hắn đè trong phòng vệ sinh suốt hai tiếng đồng hồ.
Run rẩy bước đi hai bước, nhưng lại bị hắn bế lên, ném lên chiếc giường lớn.
Suốt cả đêm như một chiếc bánh rán không ngừng bị lật qua lật lại.
Cuối cùng cũng không biết mình là ngủ thiếp đi, hay là ngất đi.
Khi tỉnh dậy, chỉ cảm thấy mắt sưng như hạt đào.
Còn Phó Tầm, giống như lần đầu tiên ở phòng bao, ngồi trên chiếc ghế đối diện nhìn tôi.
Ánh mắt lạnh lùng, như đang đánh giá một món đồ.
Bộ dạng này của hắn thực sự quá đáng sợ.
Phản ứng đầu tiên của tôi là cuộn tròn người lại, như thể chỉ cần làm một con đà điểu, tôi sẽ không cần lo lắng hắn sẽ làm gì tôi.
Tôi không biết hắn đã nhìn tôi bao lâu.
Khi hắn bước đến, tôi run rẩy, nhưng hắn chỉ đưa tay ra, giúp tôi đắp lại chiếc chăn bị tuột.
Giọng nói như thở dài:
“Cậu đi đi.”
Tiếng bước chân dần xa, cửa cũng đóng lại.
Tôi ngập ngừng ngồi dậy, cố chịu đựng cơn đau như bị xé rách trên cơ thể đi đến cửa sổ, thấy hắn đã đi xa rồi.
Đây là… không cần tôi nữa sao?
Tôi ngây người đứng đó, đột nhiên cảm thấy vết thương lòng còn đau hơn cả vết thương trên cơ thể.
Sau đó, tôi lại đi tìm Phó Tầm nhiều lần.
Tôi nghĩ, dù không thể cứu vãn mối quan hệ, ít nhất cũng nói với hắn, tôi và Tiết Lạc không có gì cả.
Nhưng Phó Tầm luôn không chịu gặp tôi.
Thậm chí còn cử một luật sư đến tìm tôi.
Luật sư nói với tôi, Phó Tầm đã cho tôi một căn hộ lớn, bao gồm cả tiệm bánh ngọt đã trang trí xong, quyền sở hữu cũng là của tôi.
Bảo tôi sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
“Tôi không thể gặp anh ấy một lần sao?”
Tôi nghĩ một lát, đột nhiên nói:
“Phó Tổng thích ăn bánh su kem, tôi muốn làm cho anh ấy ăn.”
Luật sư nhìn tôi, như nhìn một con vịt nhỏ ngâm trong nước bẩn.
“Đừng mơ mộng nữa.”
“Phó Tổng muốn người như thế nào mà chẳng có, tại sao còn phải gặp cậu?”
Những lời này nghe như kim châm.
Nhưng tôi vẫn không cam lòng.
Nhưng khi tôi thấy hắn lại ra vào hộp đêm, tôi đột nhiên cảm thấy, có lẽ hắn không còn quan tâm nữa rồi.
Đúng vậy, tôi có gì để giải thích chứ?
Tôi chẳng qua là một con vật cưng không ngoan mà hắn đã từng nuôi.
Vì hắn thấy tôi bị làm bẩn, vậy đổi một con khác không phải xong sao?
Sao tôi lại còn nghĩ hắn sẽ băn khoăn chuyện dơ hay không dơ chứ?
Có lẽ hắn đã sớm chán rồi.
