NĂM THỨ TƯ LÀM BẢO VỆ Ở HỘP ĐÊM, NGƯỜI YÊU CẦU XIN TÔI NGỦ VỚI ĐẠI GIA ĐỂ THOÁT TỘI

Chương 7

Là một người say, Phó Tầm tuy bám người nhưng không quá khó đối phó.

Hắn nằm nghiêng trên đầu giường, mặc cho tôi dùng khăn nóng lau người cho hắn, đang lau dở, hắn lại bật cười:

“Giấc mơ này thật đẹp, mơ thấy A Quý chủ động đến phòng tôi.”

Động tác của tôi chậm lại một chút.

Câu nói này của Phó Tầm là có ý gì, tôi không phải đã ở bên hắn nửa năm rồi sao?

Hay là, trước đây hắn cũng từng mơ thấy tôi?

Tôi thăm dò hỏi:

“A Quý đối với anh không tốt sao?”

“Ừm, không tốt.”

“Đúng là cứng đầu, ở trong cái nơi đó, giữ khư khư một con vịt nhỏ nghiện ngoại tình, tôi muốn đón cậu ta ra ngoài, cậu ta còn không chịu.”

Phó Tầm khẽ cười, áp sát l.i.ế.m tai tôi:

“Thật muốn nhốt A Quý lại, để cậu ta mãi mãi không ra được.”

Lông tơ trên người tôi dựng đứng.

Đợi thêm một lúc, phía sau đã không còn động tĩnh gì.

Phó Tầm ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng tôi, đã ngủ say.

Tôi thở dài, nhẹ nhàng đẩy hắn nằm xuống giường.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ của hắn mà thất thần.

Sáng hôm sau, tôi bị đè tỉnh.

Tôi theo phản xạ muốn phản kháng, mở mắt ra thấy là Phó Tầm, nắm tay đang siết chặt lại thả lỏng.

Phó Tầm tinh thần sảng khoái, không hề có vẻ say xỉn đêm qua:

“Cậu tỉnh rồi à?”

“Thấy cậu ngủ say quá, tôi không đánh thức cậu.”

???

Người cao một mét chín đè trên người tôi, còn mong tôi tiếp tục ngủ sao?

Dù tôi không phải là công chúa hạt đậu, cũng không phải da dày đến mức đó chứ?

Một buổi sáng “khiêu dâm” giữa ban ngày.

Đợi đến khi Phó Tầm cuối cùng cũng rời khỏi người tôi, tôi đã không còn chút sức lực nào.

Hắn nhéo dái tai tôi:

“Vẫn là A Quý ngoan, người thơm thơm, chỗ nào cũng rất dễ sờ.”

Trong lòng tôi đột nhiên thấy khó chịu.

Tôi không biết Phó Tầm đang so sánh tôi với ai.

Nhưng tôi cũng biết, với thân phận của tôi, hoàn toàn không có tư cách chất vấn những điều này.

Tôi quay đầu đi, tránh khỏi ngón tay quấy rối của hắn, khẽ hỏi:

“Phó Tổng, anh có muốn ăn bánh cupcake không?”

Thực ra tôi chỉ hỏi bâng quơ, nhưng Phó Tầm lại có vẻ rất vui.

Thậm chí còn để bữa sáng do khách sạn năm sao gửi đến sang một bên, chuyên tâm nhìn tôi nướng bánh.

Đang nhìn, hắn liền dịch chuyển đến cửa bếp.

Ánh mắt quét từ trên xuống dưới, ánh nhìn xâm lược khiến thắt lưng tôi lại ê ẩm.

Tôi cố gắng phớt lờ ánh mắt của hắn, nướng những chiếc bánh cupcake đơn giản nhất, ăn kèm với yến mạch và sữa.

Phó Tầm ăn một miếng, mắt sáng lên:

“A Quý, cậu lại biết làm món này sao?”

Nói rồi, hắn nhanh chóng ăn hết những chiếc bánh cupcake trước mặt.

Tôi đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, dường như khoảng thời gian bị “bỏ rơi” này cũng không còn quan trọng nữa.

“Anh thích là được.”

Phó Tầm ăn hết bữa sáng trước mặt, ôm chầm lấy tôi.

“Đương nhiên là tôi thích.”

“Tôi còn thích ăn bánh su kem hơn.”

“Anh thích ăn bánh su kem à? Lần sau tôi làm cho anh…”

Tôi đang nói thì quần đã bị hắn kéo tuột xuống.

Giọng Phó Tầm bên tai nóng rực đến đáng sợ.

“Tôi không chỉ thích ăn bánh su kem, tôi còn biết làm nữa…”

“Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, chồng đổ kem vào cho em đây…”

 

back top