NĂM THỨ TƯ LÀM BẢO VỆ Ở HỘP ĐÊM, NGƯỜI YÊU CẦU XIN TÔI NGỦ VỚI ĐẠI GIA ĐỂ THOÁT TỘI

Chương 6

Cuộc sống như vậy kéo dài nửa năm, Phó Tầm đột nhiên không đưa tôi ra ngoài nữa.

Hắn dường như luôn có việc.

Khi đi làm, hắn để tôi ở nhà, tan sở thì phải xã giao rất khuya mới về.

Cũng không còn hứng thú với tôi như trước nữa.

Thời gian đột nhiên rảnh rỗi, tôi không có việc gì làm, nên mua một số dụng cụ và nguyên liệu làm bánh ngọt về.

Lúc Phó Tầm không có nhà, tôi dùng lò nướng để nướng bánh cupcake, bánh quy nhỏ, rồi một mình từ từ ăn hết.

Kỹ thuật làm bánh ngọt được học từ khi tôi tốt nghiệp cấp ba.

Lúc đó tôi không có tiền học đại học, nên đã đi học kỹ thuật làm bánh ngọt.

Khi đó tôi nghĩ hạnh phúc lớn nhất là làm những chiếc bánh ngọt ngon nhất cho người yêu ăn.

Nhưng lúc đó quá bận.

Đến bây giờ rốt cuộc đã có thời gian, nhưng lại không có người yêu để chia sẻ những chiếc bánh ngọt này.

Và bây giờ, làm bạn giường, cũng sắp thất sủng rồi.

Ngày hôm đó, Phó Tầm lại đi xã giao ở hộp đêm.

Tôi muốn đi theo bảo vệ, hắn từ chối.

Ngược lại, hắn bảo tôi buồn ngủ thì đi ngủ đi.

Tôi đợi trong biệt thự đến nửa đêm, vẫn không nhận được điện thoại của hắn.

Tôi có chút ngẩn người, ngơ ngác ngồi trong phòng khách, ngây người nhìn lòng bàn tay mình.

Tôi không biết, có phải Phó Tầm định tìm người khác rồi không.

Dù sao thì ở hộp đêm đó có rất nhiều bảo vệ thân hình cường tráng, m.ô.n.g cong.

Phó Tầm muốn tìm người, có vô số người chen chúc muốn được ngủ với hắn.

Tôi cũng không phải là người đặc biệt.

Nếu Phó Tầm không cần tôi nữa, có phải tôi… có thể rời đi rồi không?

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết.

Nhưng bây giờ, trong lòng tôi lại trống rỗng không rõ nguyên nhân.

Thấy đã qua mười hai giờ, tôi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn ánh mắt có chút tiều tụy của mình trong gương.

Đột nhiên giơ tay lên, tự tát mình một cái.

Giang Quý ơi Giang Quý, mày bị người ta ngủ cho thành không phải đàn ông nữa rồi à?

Bị đuổi đi thì đi thôi, có gì mà phải băn khoăn?

Tôi nằm trên giường cho đến hai giờ sáng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên chói tai.

Tôi vội vàng bật dậy nhấc máy, nhưng không ngờ đầu dây bên kia lại là ông chủ hói đầu.

“Giang Quý, mày đến đón Phó Tổng đi, Phó Tổng uống say đang tìm mày đấy.”

Tôi cầm chìa khóa xe lao ra khỏi cửa.

Cảm thấy mình chạy quá nhanh, lại không kìm được tự tát mình một cái.

Mở cửa phòng bao, Phó Tầm đang dựa nghiêng vào lưng ghế sofa, nhắm mắt, xung quanh vây kín những “tiểu hồ ly” béo gầy khác nhau.

Lòng tôi có chút chua xót.

Chưa kịp chua xót xong, tên “tiểu hồ ly” dẫn đầu vừa thấy tôi, nước mắt đã rơi lã chã:

“Anh Quý, anh mau đến quản Phó Tổng đi, chúng em không ai đến gần được anh ấy.”

“Anh ấy biến thái quá, đánh người dữ lắm.”

Mắt “tiểu hồ ly” vừa tím bầm, giọng nói vừa ấm ức, nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ kính phục.

Giống như đang nhìn một bao cát chịu đòn, đủ trâu bò.

Tôi không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng trong lòng lại thấy dễ chịu hơn một chút.

Bước lên hai bước, đỡ lấy người Phó Tầm đứng dậy.

Phó Tầm lúc này dường như đã tỉnh táo hơn một chút, muốn đánh người, nhưng nhìn thấy tôi, đôi mắt say lờ đờ lại cười lên:

“A Quý, sao cậu lại đến đây?”

Hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào cổ tôi, một cảm giác ẩm ướt từ gân cổ từ từ lan lên, tay hắn cũng sờ lên eo tôi.

Tôi nhắm mắt lại.

Muốn đánh người, nhưng cũng chỉ có thể tự nhủ không nên chấp nhặt với người say.

“Phó Tổng, về nhà với tôi trước đi.”

Hắn chậm chạp ngẩng đầu lên, dường như bị câu nói này làm hài lòng:

“Được, về nhà.”

 

back top