NĂM THỨ TƯ LÀM BẢO VỆ Ở HỘP ĐÊM, NGƯỜI YÊU CẦU XIN TÔI NGỦ VỚI ĐẠI GIA ĐỂ THOÁT TỘI

Chương 2

Trong lúc ngẩn người, đã qua chín giờ.

Tôi trấn tĩnh lại, mặc chiếc áo phông trắng rẻ tiền mua sỉ và chiếc quần bò rách gối đã chuẩn bị sẵn rồi đi đến phòng bao.

Phòng bao này là Phó Tầm đặt riêng tại hộp đêm, nghe nói bên trong có rất nhiều dụng cụ cực kỳ biến thái.

Nhưng mãi mà không thấy có người nào đi vào.

Tôi đi đến cửa, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cánh cửa mở ra từ bên trong, Phó Tầm đang ngồi đó nhìn tôi, ánh mắt âm u có chút nguy hiểm.

Bên cạnh, trên tường, trên bàn, quả nhiên treo rất nhiều loại dụng cụ.

Bằng cao su, bằng nhựa, bằng kim loại.

Có những thứ tôi đã thấy ở hộp đêm, có những thứ chưa từng thấy bao giờ.

Phó Tầm quả nhiên là một kẻ biến thái.

Tôi lập tức có chút hoảng loạn.

Khi cúi đầu xuống, tôi mới nhận ra mồ hôi lạnh đã chảy ra.

Tôi khẽ gọi một tiếng Phó Tổng, chỉ cảm thấy giọng mình vì căng thẳng mà hơi khàn.

Phó Tầm lạnh lùng cười, dù cúi đầu, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt không chút che giấu của hắn.

“Giang Quý, cậu đến muộn một phút.”

“Để tôi phải đợi, là phải chịu khổ đấy.”

“Giờ vẫn đứng ở cửa, là đợi tôi ôm cậu vào à?”

Tôi nắm chặt tay, che giấu sự run rẩy trong lòng bàn tay.

Chậm rãi đóng cửa lại.

Bước tới, quỳ trước mặt hắn.

“Phó Tổng.”

Phó Tầm không nói gì, nhưng bàn tay rộng lớn đã siết chặt lấy cổ họng tôi.

Những khớp ngón tay thô to dùng lực, từ từ nâng đầu tôi lên.

Hơi thở của tôi dần trở nên gấp gáp, ánh đèn chói mắt đ.â.m vào mắt tôi, tôi chớp mắt vài cái, một tầng nước mắt ẩm ướt nổi lên trong đáy mắt.

Cho đến khi cổ họng đột nhiên được buông ra, tôi mới có thể thở, chống tay vào người, ho khan dữ dội.

Phó Tổng dường như có vẻ vui hơn, thong thả rút khăn giấy ướt, lau tay mình.

Lại rút thêm một tờ nữa, lau đi mồ hôi lạnh trên trán và cổ tôi.

Ngón tay hắn nâng cằm tôi đang đỏ ửng lên:

“Có biết quy tắc lên giường không?”

Tôi có chút bối rối nhìn hắn.

Tôi không biết, nhưng tôi biết, bây giờ không thể để lộ sự sợ hãi.

Ánh mắt tôi rơi vào những dụng cụ đáng sợ trên chiếc bàn bên cạnh, cắn răng, chọn cái lớn nhất.

Phó Tầm sững sờ, sau đó cười lớn:

“Sao hôm nay cậu lại biết điều thế? Trước kia làm sao không thế?”

Nói xong câu này, hắn dùng sức ôm tôi vào lòng, đầu lưỡi lướt qua vành tai tôi.

Hắn tùy tiện lấy một chiếc vòng cổ màu đen, cài chặt vào cổ tôi, chiếc khóa kim loại màu nâu vừa vặn kẹt lại ở yết hầu của tôi.

Phó Tầm nhìn tôi, ánh mắt như phát sáng:

“Hôm nay dùng cái này trước, còn những thứ khác, cứ từ từ rồi tính.”

 

back top