NĂM THỨ TƯ LÀM BẢO VỆ Ở HỘP ĐÊM, NGƯỜI YÊU CẦU XIN TÔI NGỦ VỚI ĐẠI GIA ĐỂ THOÁT TỘI

Chương 1

Tôi không hề ngạc nhiên khi người mà tôi phải hầu hạ tối nay là Phó Tầm.

Dù sao thì trước đêm nay, hắn đã nhờ người tìm tôi nhiều lần.

Và lần nào tôi cũng từ chối.

Lần gần nhất là một tuần trước.

Nghe thấy tôi từ chối, ông chủ tát mạnh vào mặt tôi một cái:

“Giang Quý, mày có biết Phó Tầm là ai không? Được hắn nhìn trúng, đó là phúc khí của đời người đó!”

“Mày ngủ với hắn một đêm, cái gì cũng có, thật không hiểu mày cứng đầu cứng cổ ở đây làm gì!”

Ồ? Thật sao?

Phúc khí đó cho ông, ông có muốn không?

Tôi nhìn cái đầu hói kiểu địa trung hải của ông chủ, nuốt ngược câu đó vào bụng.

“Ông chủ, tôi làm hết tháng này sẽ nghỉ.”

“Tôi đã dành đủ tiền rồi, chỉ muốn cùng Tiết Lạc mở một tiệm bánh ngọt, sống cuộc sống riêng của mình.”

Ông chủ nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc:

“Mày muốn cùng Tiết Lạc rời khỏi đây, đã hỏi Tiết Lạc có muốn đi không chưa?”

Tôi khựng lại, đầu lưỡi chạm vào khoang miệng đang rách toạc:

“Cậu ấy đã đồng ý với tôi rồi.”

Nhưng tôi không ngờ, Tiết Lạc lại đồng ý với tôi trong hoàn cảnh như thế này.

“Anh Quý, anh giúp em lần này thôi.”

“Chỉ một đêm thôi. Qua đêm này, em nhất định sẽ đi theo anh, sẽ không ở lại đây nữa.”

Thiếu niên quỳ bên cạnh tôi, khuôn mặt trắng nõn đầy vệt nước mắt, đôi mắt tròn đen láy và ẩm ướt.

Khi nhìn người khác, cậu ta như muốn khắc người đó vào tận sâu trong tim.

Tiết Lạc biết, tôi luôn yếu lòng nhất trước bộ dạng này của cậu ta.

Nhưng tôi cũng biết, cậu ta bày ra dáng vẻ này, chẳng qua chỉ là để tôi gật đầu đồng ý.

Cậu ta đến cầu xin tôi, là vì cậu ta đã làm vỡ một chai rượu Brandy Cognac phiên bản giới hạn mà Phó Tầm đấu giá được.

Nếu không đền được, cậu ta sẽ bị tra tấn, thậm chí bị tống vào tù.

Nhưng tôi cũng biết, Phó Tầm đã đồng ý đưa cậu ta một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin nếu cậu ta đưa tôi lên giường.

Tôi rũ mắt nhìn cậu ta.

Tôi rất muốn tìm thấy một chút yêu thương và hối lỗi dành cho tôi trên khuôn mặt đó, nhưng chẳng thấy gì cả.

Những ngón tay trắng mềm của cậu ta bấu chặt lấy tôi, tôi từ từ gỡ từng ngón tay ra.

Lúc đứng dậy, trong mắt đã không còn chút cảm xúc nào.

Chỉ có vị trí hộp nhẫn trong lòng bàn tay âm ỉ đau.

“Tiết Lạc, anh sẽ giúp em.”

“Nhưng từ nay về sau, em đừng đến tìm anh nữa.”

Cậu ta đột nhiên mở to mắt, đôi mắt hạnh đen láy, sáng ngời đầy vẻ khó tin:

“Anh Quý! Em chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa anh!”

Tôi đoán những gì cậu ta nói là thật, dù sao thì trước đây tôi đã đối xử tốt với cậu ta như vậy.

Sau khi bố mẹ Tiết Lạc qua đời, cậu ta vào hộp đêm để trả nợ, tôi cũng đi theo làm bảo vệ.

Trước đây cậu ta nói chỉ tiếp rượu chứ không bán thân, tôi vì giúp cậu ta đỡ những khách hàng có ý đồ xấu, không biết đã chịu bao nhiêu trận đòn.

Cậu ta cũng từng ôm tôi khóc khi tôi bị đánh gãy tay, nói rằng trả hết nợ sẽ đi ngay.

Nhưng không hiểu sao, nợ đã trả hết, Tiết Lạc vẫn không đi.

Quần áo, phụ kiện trên người lại ngày càng đắt đỏ.

Có vài lần, tôi thậm chí còn bắt gặp cậu ta ăn mặc đẹp đẽ, gợi cảm đi ra ngoài với người khác.

Tôi nghĩ cậu ta chưa ổn định, nên đã nhiều lần nhẫn nhịn.

Nhưng lần này, có lẽ là lần cuối cùng rồi.

Dù sao, nghe nói Phó Tầm là kẻ chơi bời biến thái nhất, tôi còn không biết mình có thể sống sót trở về hay không.

Từ biệt Tiết Lạc xong, tôi quay về phòng ký túc xá chật hẹp, nhỏ bé, tắm rửa từ trong ra ngoài một lượt.

Lau đi những giọt nước trong phòng tắm, tôi nhìn mình trong gương một cách m.ô.n.g lung.

Da hơi ngăm, cơ thể săn chắc, trên người còn có những vết sẹo lớn nhỏ, trên vai còn có một vết bỏng t.h.u.ố.c lá do bảo vệ Tiết Lạc.

Kém xa so với những cậu thiếu gia trong hộp đêm.

Tôi hơi thất thần, không hiểu tại sao Phó Tầm lại có thể nhìn trúng tôi.

Chắc là vì "đủ trâu" chăng?

 

back top