MỖI NGÀY ĐẤU TRÍ VỚI SẾP MIỆNG ĐỘC, KHÔNG NGỜ HẮN LẠI LÀ NGƯỜI YÊU QUA MẠNG CỦA TÔI

Chương 8

 

Hắn quẹt thẻ mở cửa phòng, tôi đi theo vào, nhưng bị thứ trước mắt làm cho kinh ngạc.

Trên bàn trà bày một bát cháo hải sản, vẫn còn bốc khói.

"Tối không thấy anh ăn được mấy miếng, c.h.ế.t đói rồi lại phải để tôi đi thu dọn xác cho anh."

Phó Dã quay lưng lại với tôi, giọng nói hơi không tự nhiên, "Cháo sạch sẽ đấy, thích ăn thì ăn không thích thì thôi."

Nói xong hắn đi vào phòng ngủ, tiếng đóng cửa hơi lớn.

Một muỗng cháo ấm nóng xuống bụng, hơi ấm từ dạ dày lan ra tứ chi.

Tôi chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, nhưng tai lại vô thức dựng lên, lắng nghe động tĩnh trong phòng ngủ.

Bên trong rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy mơ hồ.

Chắc là hắn đang tắm.

Trong đầu không kiểm soát được mà lóe lên vài hình ảnh.

Ví dụ như lúc nãy ấn vào cổ tay tôi, cái đoạn xương cổ tay gân guốc, đẹp đến mức quá đáng kia.

Tim đập mạnh đột ngột, trong phòng khách tĩnh lặng, tiếng tim đập lớn đến mức chính tôi cũng sợ hãi.

Tôi dừng muỗng lại, một cảm giác ghê tởm bản thân mãnh liệt dâng lên.

Vương Tiểu Việt, mày đang làm gì vậy?

Mày là người đã có bạn trai.

Tuy anh ấy thích làm nũng, hơi điệu đà, nhưng đối với mày thật lòng thật dạ, mỗi ngày nghĩ cách dỗ mày vui, chuyển khoản cho mày, quan tâm mày có mệt hay không.

Thử hỏi ngoài đời có ai đối xử với mày tận tâm tận lực như vậy không?

Còn Phó Dã thì sao?

Hắn chỉ là một gã sếp cay nghiệt miệng độc, lấy việc bóc lột nhân viên làm niềm vui.

Mới đối xử tốt với mày một chút là mày đã bắt đầu đứng núi này trông núi nọ rồi sao?

Vậy mày khác gì với những gã đàn ông đã kết hôn lên ứng dụng tìm kiếm tình một đêm kia?

Là do quá lâu không yêu đương, đói khát đến mức nảy sinh ảo giác sao?

Vừa nghĩ đến bé cưng, cảm giác tội lỗi gần như nhấn chìm tôi.

Tôi không thể ăn thêm nữa, ôm chăn cuộn tròn trên ghế sofa như thể đang chạy trốn.

Trong bóng tối, tôi mở điện thoại.

Mấy tiếng không liên lạc, anh ấy lại gửi thêm vài tin nhắn.

"Vợ đến nơi chưa?"

"Có mệt không?"

"Chú chó con nằm ổ buồn chán.jpg"

Tin nhắn cuối cùng là một phút trước: "Anh nhớ em vợ ơi, từng giây từng phút."

Vài chữ đơn giản, như mũi kim đ.â.m vào tim.

Mũi hơi cay cay.

Những liên tưởng thấp hèn lúc nãy thật đáng khinh và đáng xấu hổ.

Không được.

Không thể tiếp tục như thế này nữa.

Tôi muốn tận mắt nhìn thấy, tận tay chạm vào bé cưng ở sau điện thoại, người đã mang lại cho tôi sự ấm áp và an toàn vô tận.

Tôi cần anh ấy.

Ngay bây giờ.

Ngón tay hơi run rẩy, nhưng rất kiên định.

"Chúng ta gặp nhau đi. Ngay sau ngày mốt, sau khi tôi đi công tác về. Địa điểm anh cứ định."

Gửi xong, tôi nhắm mắt lại, vùi khuôn mặt nóng bừng vào chăn.

Vài giây sau, điện thoại trong lòng bàn tay rung lên dồn dập.

Phó Dã đột nhiên mở cửa xông ra, thần thái rạng rỡ, tinh thần phấn chấn.

Tôi mặt mày ngơ ngác.

"...Anh bị sao thế?"

"Quá phấn khích vì giành được hợp đồng, tôi phải đi chạy đêm."

Đại ca, anh không phải vừa mới tắm xong sao?

Phó Dã nhảy tại chỗ vài cái, sức bật kinh người, khiến tôi nhìn đến ngây người.

"À, ngày mai chúng ta đi cùng khách hàng đến bãi biển xong sẽ về khách sạn nghỉ ngơi, tối là về luôn!"

Nói xong, hắn phóng đi như một mũi tên.

...Đúng là bệnh không hề nhẹ.

 

back top