Hậu quả của việc phóng túng quá độ là ngủ gật trong cuộc họp.
Khi tan họp, Phó Dã nói phải đi công tác một tuần, và chỉ đích danh tôi phải đi cùng.
Cái đồ chó này chắc chắn đang trả thù chuyện tôi nói người yêu qua mạng của hắn ta ngoại tình.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi tràn đầy thương hại.
Chị Trần còn lén nhét cho tôi một hộp thuốc trợ tim cấp tốc: "Tự cầu phúc đi em."
Lúc chờ lên máy bay, tôi co ro trong góc nhắn tin cho bé cưng.
"Phải đi công tác mấy ngày đây."
Đối phương trả lời ngay lập tức:
"Với ai? Mấy người? Ở đâu?"
Một loạt dấu chấm hỏi ném tới, tôi không nhịn được cười, sự u uất trong lòng tan đi một chút.
"Với sếp. Khách sạn thì tôi không biết."
"Hai người đàn ông độc thân? Không được, anh không đồng ý!"
Tôi nhìn màn hình cười ngây ngô nửa ngày, đang nghĩ xem trêu anh ấy thế nào.
Phó Dã nhướng mày.
"Thanh niên nghiện mạng, lên máy bay rồi."
Tôi luống cuống khóa màn hình, kéo vali hành lý theo sau, trong lòng mắng hắn ta tám trăm lần.
Trên máy bay, tôi ngồi cạnh cửa sổ, Phó Dã ngồi bên cạnh.
Hắn đeo mặt nạ ngủ để chợp mắt, đường nét khuôn mặt nghiêng trong ánh sáng lờ mờ của cabin trông vô cùng tuấn tú.
Đường viền hàm dưới sắc như d.a.o khắc đúng là một tác phẩm nghệ thuật.
Họng tôi hơi khô, vội vàng lắc đầu, gạt bỏ cái ý nghĩ hoang đường kia.
Chắc chắn là bị ngược đãi đến mức mắc hội chứng Stockholm rồi!
Hạ cánh xuống Hải Thị, người của đối tác đã chờ sẵn.
Người phụ trách bên họ họ Triệu, là một kẻ mặt cười lòng dao.
Bữa ăn được sắp xếp tại nhà hàng cao cấp, anh ta liên tục mời rượu, mục tiêu rõ ràng là Phó Dã.
"Phó tổng, lần đầu hợp tác, chén này ngài nhất định phải uống, nếu không là coi thường chúng tôi."
Phó Dã không động đậy, lười biếng lắc ly rượu vang đỏ: "Triệu tổng, tôi dị ứng cồn. Hơn nữa, hợp tác là xem sự thành ý và năng lực, không phải tửu lượng. Ngài nói xem?"
Không khí lập tức cứng lại.
Ông Triệu mất mặt, ánh mắt chuyển sang tôi, nụ cười lại nở rộ: "Vậy vị tổng này không dị ứng chứ? Anh uống thay Phó tổng, cũng như nhau thôi."
Áp lực dồn về phía tôi.
Tôi tửu lượng cực kém, nhưng càng sợ làm hỏng hợp tác.
Đang chần chừ định đưa tay ra, Phó Dã lại nhanh hơn một bước, ấn vào cổ tay tôi.
Tay hắn rất lạnh, nhưng lực lại không nhỏ.
"Anh ta càng không thể uống."
Giọng Phó Dã bình thản, nhưng mang theo sức mạnh không thể nghi ngờ, "Một ly là gục, gục rồi ai làm việc? Nếu Triệu tổng thực sự muốn uống, tôi xin lấy trà thay rượu, kính ngài ba chén."
Nói xong, hắn thực sự xách ấm trà lên, tự rót tự uống, cạn liền ba chén trà xanh.
Uống xong, hắn còn giơ đáy chén lên cho Triệu tổng xem, cười vô hại:
"Xin phép uống trước, Triệu tổng cứ tự nhiên."
Sắc mặt Triệu tổng tái xanh, miễn cưỡng uống chén rượu trong tay, sau đó cũng không còn mời rượu nữa.
Tôi ngồi đó, chỗ cổ tay bị ấn qua âm ỉ nóng.
Nhìn Phó Dã đối phó với đối phương một cách kín kẽ, chặn hết những lời nói bóng gió, thậm chí còn nhân cơ hội tranh thủ thêm được vài điểm lợi ích cho đội nhóm chúng tôi.
Tim tôi đột nhiên hẫng đi một nhịp.
Sau bữa ăn về khách sạn, chỉ còn một phòng suite.
Phó Dã đẩy vali hành lý cho tôi, còn mình cầm chìa khóa phòng: "Anh ngủ phòng khách, tôi ngủ phòng ngủ. Có ý kiến gì không?"
"...Không."
Hắn nhếch môi.
"Có cũng phải nhịn."
Người này quả nhiên tốt không quá ba giây.
